Thứ bảy không phải đi làm nên Thủy An Lạc định ngủ nướng đến trưa để lấy sức, tối còn đối mặt với những chuyện sắp xảy ra.Đáng tiếc, nghĩ thì hay đấy nhưng thực tế lại rất tàn khốc.Cô vừa mới dỗ con trai ngủ lại, còn chưa kịp nhắm mắt đã bị Sở Ninh Dực dựng dậy với lý do vô cùng hay ho là: Đi mua lễ phục!Thủy An Lạc ngồi dậy, tóc tai bú xù như cái tổ quạ, đến mắt cũng chẳng thèm mở, chỉ ngồi dậy một lúc xong lại đổ xuống giường: "Không cần lễ phục, tôi cứ thế này đi là được rồi." Để cho người ta biết con gái của Thủy Mặc Vân bây giờ sống cuộc sống thế nào."1, 2...""Dậy đây dậy đây, tôi dậy là được chứ gì?" Thủy An Lạc khẽ gầm một tiếng rồi lại ngồi dậy nhìn người đang ngồi xe lăn bên cạnh giường, cô cào cào tóc mình.
Tối qua không biết cô bị con trai đánh thức mất bao nhiêu lần, khó khăn lắm mới dỗ cho thằng bé ngủ được, thế mà giờ lại có người không cho cô ngủ."Khó coi chết đi được." Sở Ninh Dực ném lại một câu lại rồi quay xe lăn rời đi.Thủy An Lạc giật giật khóe miệng.
Cô thật sự muốn gào lên, khó coi thì anh đừng có mà nhìn, bà đây khiến anh nhìn à?Thủy An Lạc lết xuống giường đi rửa mặt.
Cô quyết định rồi, tối nay phải quăng con trai cho anh ta mới được, phải để anh ta làm cả những việc như thay bỉm các thứ nữa, không thể để cô một mình làm mãi như vậy được.Sở Ninh Dực đưa cô đến một nhãn hiệu thời trang thuộc Sở Thị.
Thủy An Lạc cũng chẳng xa lạ gì chỗ này, cách đây một năm, năm nào cô cũng tới đây mua đồ cả.
Nhưng lần này tới đây, Thủy An Lạc đã chẳng còn hứng thú gì với việc mua đồ nữa cả, cô còn chẳng có cả động lực mà để chọn đồ nữa."Thủy An Lạc, là ai nói muốn ăn mặc lồng lộn đi sự tiệc hả?" Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn, trong mắt mang theo mấy phần khinh bỉ.
Anh khinh thường sự nhát gan của cô, cũng coi thường cả cách làm rùa đen rụt cổ nàycủa cô nữa."Thì là tôi, nhưng mà..." Thủy An Lạc ôm giá áo nói: "Tôi thay đổi ý định không được à?""Bộ này cũng đẹp này,