“Meow!!!!!” Con mèo lớn tiếng gào lên, sau đó nhanh chóng nhảy khỏi lòng Lan Hinh, ánh mắt nó nhìn cô ta mang theo cả sự dè chừng.***Mười giờ tối, chú Sở đến đưa xác của kẻ điên kia đi.
An Phong Dương lại nhận được tin xe ô tô của Triệu Miểu gặp tai nạn nổ tung trên đường cao tốc, nghe nói là xe tan người nát.Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi, Lan Hinh ra tay quá nhanh.Sở Ninh Dực hơi híp mắt lại, tốc độ tiên hạ thủ vi cường của cô ta đúng là rất nhanh.Vậy nên đầu mối để bọn họ có thể tìm được Lan Hinh cứ thế bị chặt đứt.Thủy An Lạc ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Có khi nào Lan Hinh đang ở trong nhà Lâm Thiến Thần không?”An Phong Dương đưa tay xoa đầu cô: “Em nghĩ được thế thì cô ta cũng có thể nghĩ được.”Được rồi.Thủy An Lạc im lặng, cô quyết định không lên tiếng nữa.Hà Tiêu Nhiên gọi điện đến cương quyết yêu cầu hai người phải quay về nhà chính, nếu không sẽ trực tiếp qua đón! Xảy ra chuyện lớn như thế mà còn đòi ở ngoài, định hù chết đám người già cả bọn họ sao?Thủy An Lạc bĩu môi, Sở Ninh Dực đưa tay day day trán.
Dù sao khoảng thời gian này cũng không thể ở đây được, không bằng cứ dọn về nhà chính trước vậy.Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về nhà.
Tiểu Bảo Bối vẫn ngủ li bì suốt dọc đường, thân thể nhỏ bé của nhóc thi thoảng lại giật bắn lên một cái.Về đến nhà, mọi người đều có mặt, Sở Ninh Dực đưa vợ và con trai vào nhà.
Hà Tiêu Nhiên vội đi tới.
Lúc bà muốn đón lấy Tiểu Bảo Bối thì nhóc đột nhiên khóc toáng lên.Thủy An Lạc cuống cuồng ôm con trai dỗ dành.“Nó bị giật mình ạ.” Thủy An Lạc đau lòng nói.Hà Tiêu Nhiên cũng không gò ép quá.
Dù sao lúc trẻ con bị dọa thì được mẹ ôm sẽ có cảm giác an toàn hơn.“Sao lại bị đốt nghiêm trọng như thế được, vẫn chưa bắt được thủ phạm sao?” Hà Tiêu Nhiên vẫn không yên lòng hỏi.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực rồi lại nhìn Hà Tiêu Nhiên, cuối cùng lắc lắc đầu.“Được rồi, người ngợm không làm sao là may mắn lắm rồi! Trước mắt cứở lại