Mắt tím?Cô có mắt tím!Thân thể của Thủy An Lạc run rẩy không ngừng, cô liên tục nuốt nước bọt.
Sở Ninh Dực để điện thoại di động xuống rồi kéo cô ôm vào lòng, sau đó nhẹ nhàng an ủi: “Vậy nên em phải rời đi trước khi Long Nhược Sơ tới đây!”Đối mặt với người đàn bà như Long Nhược Sơ thì anh thừa nhận cách xử lý của Long Man Ngân chính là phương pháp tốt nhất, đó là phải trốn đi!Thủy An Lạc duỗi tay nắm lấy góc áo của Sở Ninh Dực, từng đốt ngón tay trắng bệch, có thể thấy rõ ràng rằng cô dùng sức đến mức nào.
“Thủy An Lạc! Đời này anh chưa bao giờ trốn tránh bất cứ việc gì, nhưng đến lúc này đây anh nguyện ý vì em mà chạy trốn một lần.
” Sở Ninh Dực thấp giọng thủ thỉ bên tai cô.
Những cái có thể cho và những cái không thể cho, cả đời này anh đã dâng hết cho người con gái trước mắt này rồi.
Giọng nói của Sở Ninh Dực trầm thấp, ấm áp, cũng như chính con người của anh vậy.
Hai tay Thủy An Lạc siết chặt lại, nhưng trong lòng lại hiểu rõ rằng bọn họ không thể đấu lại Long Nhược Sơ.
Ít nhất là hiện tại không thắng được, vậy nên chỉ có thể chạy trốn.
“Lần này trốn, vậy lần sau thì sao?” Rốt cuộc Thủy An Lạc cũng lên tiếng, lúc này cô lại càng căm hận hai mắt của mình hơn.
Sở Ninh Dực mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, lần này trốn vậy lần sau thì sao?Lần này trốn được vậy lần sau thì thế nào?“Anh sẽ bảo Phong Tứ đưa em đi.
Cậu ta có thể bảo vệ được em.
” Sở Ninh Dực không trả lời vấn đề đó mà đổi thành một câu khác.
Thủy An Lạc không phản bác, vì cô cũng chẳng còn gì để phản bác lại được nữa rồi.
“Vậy Tiểu Bảo Bối phải làm thế nào bây giờ?” Thủy An Lạc có chút không yên lòng quay đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, gần đây thằng bé chẳng chịu theo ai cả.
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, dường như anh đang suy nghĩ xem có nên để cô mang cả con trai đi hay không.
Chuyện Thủy An Lạc phải rời đi không một ai được biết, ngoại trừ Phong Phong là người dẫn cô đi.
***Một hồi mây mưa qua đi, cả căn phòng vẫn ngập tràn hơi thở ám muội.
Thủy An Lạc dựa vào lồng ngực Sở Ninh Dực khẽ nói: “Anh xong việc thì phải tới tìm em đấy.
Em còn muốn lên núi Châu tìm cỏ Long Lân, anh phải đuổi rắn giúp em nữa.
” Thủy An Lạc buồn bực nằm trong lòng anh nói.
Bàn