“Vừa hay, tốc chiến tốc thắng.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Vợ ngốc nhà mình vừa mới đi mà anh đã thấy nhớ nhung thế này rồi.Tiểu Bảo Bối cũng quen với Kiều Nhã Nguyễn cho nên bây giờ đang bò trên người cô.Kiều Nhã Nguyễn bế nhóc lên: “Mẹ con còn lo là con sẽ khóc, mẹ nuôi thấy con rất bình thường mà nhỉ.”Tiểu Bảo Bối ê a nói, cái tay toàn thịt vuốt lên mặt Kiều Nhã Nguyễn.Hình như nhóc đang nói đây là mẹ nuôi, không phải mẹ của nhóc.Thủy An Lạc ngồi trên xe quay rất nhiền video.
Buổi trưa họ đỗ xe lại ven đường nghỉ ngơi chừng hai tiếng.
Phong Phong ngủ ở băng ghế sau.
Thủy An Lạc tự mình xuống xe.
Cô chẳng biết đây là chỗ nào, nhưng may mà phong cảnh cũng đẹp.“Sở Ninh Dực, anh xem, chỗ này đẹp quá! Phong điên ngủ rồi nên đuổi emxuống xe.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, em quay phong cảnh cho anh xem.” Thủy An Lạc nói với camera sau đó lia ống kính một vòng quanh nói: “Anh xem cái này nè, em chẳng biết nó là cái gì, còn núi bên kia nữa, nhìn có giống con voi không?”Thủy An Lạc kích động quay video.
Phong Phong tỉnh lại thì thấy một cô ngốc đang tự nói tự chơi tự quay video, không nhịn được mà lắc đầu: “Ngốc nghếch.”Phong Phong mở cửa xe bước xuống rồi nhìn Thủy An Lạc ở phía xa: “Đi thôi.”“Hứ...” Thủy An Lạc quay lại đáp một tiếng rồi lại tiếp tục nói với cái camera: “Tứ gia nghỉ ngơi đủ rồi, bọn em lại phải lên đường tiếp đây.”Thủy An Lạc nói xong liền ôm camera quay về.“Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?” Sau khi lên xe thì Thủy An Lạc hỏi.“Tối nay không nghỉ ngơi, đi không có kế hoạch sẽ càng khó bị phát hiện.” Phong Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn Thủy An Lạc, sau đó khởi động xe.Thủy An Lạc bĩu môi, nằm ra ghế sau rồi ôm camera cảm khái nói: “Tứ gia hung dữ với em.
Anh Sở, khi nào em về anh nhớ phải tẩn anh ta cho em đấy nhé.” Thủy An Lạc nói rồi ôm camera nằm ngủ.Phong Phong quay đầu nhìn Thủy An Lạc một cái rồi tiếp tục đi