Phong Phong nhìn Thủy An Lạc, có chút đau lòng.
“Chẳng lẽ tôi cũng phủi tay mặc kệ sao? Nhưng tôi phải phủi nó cho ai đây? Con trai của tôi à? Hay là lại ném qua cho Sở Ninh Dực?” Thủy An Lạc vừa nghe tin Long Nhược Sơ đã tới thì ngay lúc đó cô đã biết mình không thể đi tiếp được nữa rồi.
Thủy An Lạc nắm chặt miếng ngọc, nhiệt độ của nó như muốn đốt cháy bàn tay cô.
“Đưa di động cho tôi, rồi quay xe lại đến sân bay gần nhất đi!” Thủy An Lạc nói.
Phong phong từ từ hạ tay xuống rồi cầm lấy di động trong cốp trước của xe đưa cho cô.
Có vẻ như anh ta đã luôn nhìn lầm cô nhóc này rồi.
“Giờ mà chúng ta quay đầu lại là cô thực sự hết đường hối hận đấy!” Phong Phong nhắc nhở một lần nữa.
“Tôi họ Thủy, tôi có con mắt của rồng, rồng gặp nước sẽ hóa thần! Ngay từ đầu Long Nhược Sơ đã không có ý định buông tha cho tôi rồi! Là đôi mắt của tôi đã cứu tôi, nhưng mà bây giờ chẳng còn cái gì cứu được tôi nữa rồi, chỉ có một mình tôi thôi!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhận lấy di động khởi động máy.
Phong Phong gật đầu, cuối cùng vẫn là nổ máy đến đoạn quay xe phía trước liền cho xe vòng lại.
Ảnh khởi động máy là ảnh của Tiểu Bảo Bối.
Thủy An Lạc không hiểu, tại sao một gia tộc chỉ vì một lời đồn đại mà đi chôn vùi biết bao thế hệ.
Long Nhược Sơ, nếu bà đã muốn tôi quay về thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần rằng tôi sẽ phá hủy những dự định quan trọng nhất của bà.
Thủy An Lạc thầm tự nhủ trong lòng, đến khi điện thoại khởi động xong cô lập tức gọi điện thoại cho Long Man Ngân.
“Alo! ”“Mẹ!” Thủy An Lạc cố nén sự run rẩy trong lòng, khẽ gọi một tiếng.
“Lạc Lạc! Ninh Dực nói con đi rồi đúng không?" Long Man Ngân vội vàng nói.
“Không ạ, con đang trên đường quay về!” Thủy An Lạc mỉm cười trả lời.
Người ở đầu bên kia hơi khựng lại, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
“Mẹ, con muốn biết một điều, ngày sinh của con là do mẹ đổi đúng không?” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.
Long Man Ngân nghe thấy Thủy An Lạc hỏi như vậy liền ngã ngồi xuống băng ghế, sau đó khẽ nhắm hai mắt lại.
“Lạc Lạc, con chờ mẹ, giờ mẹ sẽ quay về thành phố A ngay!” Long Man Ngân vội lên tiếng.
“Không cần