Long Nhược Sơ nheo mắt lại.Sở Ninh Dực tựa lưng vào vách tường nhìn vợ mình đang xù lông.“Cháu sợ bà sẽ động tay động chân gì với cậu ta sao?” Thanh âm của Long Nhược Sơ dần trở nên lạnh như băng.“Tất nhiên, nhỡ đâu bà táy máy tay chân thì tôi phải làm thế nào đây? Chỗ mà bà chuẩn bị tôi cũng phải tự mình xem xét.” Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, nói mà chẳng hề sợ sẽ khiến bà ngoại mình tức chết.Long Nhược Sơ quả thật là bị chọc tức, đôi mắt tím của bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc.Thủy An Lạc nghĩ, quả nhiên là chú Hạng đã có tiên đoán mà để cô học phẫu thuật mấy thú cưng kia, không thì lúc này cô hoàn toàn mù tịt khi phải làm phẫu thuật cho anh Sở rồi.Thủy An Lạc không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Long Nhược Sơ, dường như cô đã hạ quyết tâm cuộc tiểu phẫu lần này phải do chính tay côlàm.“Được hay không thì nói thẳng một câu đi!” Thủy An Lạc có chút nóng nảy.Sở Ninh Dực bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô ngốc này chắc chắn không hiểu rằng nóng nảy chính là thứ tối kỵ trong binh gia.“Long phu nhân đang sợ hãi điều gì thế? Kể cả tôi có muốn rời khỏi đây thì cũng đâu để một mình cô ấy ở lại chỗ này, nhưng nếu chân của tôi thật sự xong đời thì bà hoàn toàn không còn nào giữ cô lấy lại được nữa đâu!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, tuy thanh âm có chút khàn khàn nhưng hoàn toàn không thấy chút chập chờn tình cảm nào trong đó.Long Nhược Sơ hơi nheo mắt lại.
Thủy An Lạc đã bắt đầu thấy sốt ruột.
Nếu bà ta vẫn tiếp tục bàn điều kiện thì có lẽ bà ta sẽ thu được nhiều lợi ích hơn nữa.
Nhưng mà Sở Ninh Dực vẫn còn đang ở đây, anh sẽ đè lại sự xung động của Thủy An Lạc.“Được.” Long Nhược Sơ gật đầu: “Bà sẽ ở lại đây trong ba ngày, hai đứa đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn, việc đó cũng chẳng có lợi gì cho hai đứa đâu.” Long Nhược Sơ nói xong rồi dứt khoát xoay người đi.“Này, phẫu thuật...”“Đừng gọi nữa.” Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lại: “Trước khi anh hôn mê thì bà ta sẽ không đưa cho em bất cứ dụng cụ gì đâu! Lạc Lạc, em phải nhớ cho kỹ, mặc kệ kẻ địch có kích thích em đến mức nào đi