Thủy An Lạc ngồi xuống giường, cầm điện thoại gọi thẳng cho Kiều Nhã Nguyễn.Đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy."Này gái à, không ngờ gái ăn diện các thứ lên một tí thôi trông lại ra hồn người như thế đấy nhé.
Đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân mà." Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc lưỡi nói."Mày kêu mày muốn đi cùng tao, thế mày định đi kiểu gì?" Thủy An Lạc có hơi hối hận vì đã không nhận thiệp mời của Thủy An Kiều, nếu nhận thì cô có thể đưa cho Kiều Nhã Nguyễn dùng rồi."Để đó tao tự có cách, mày cứ ở đấy mà đợi nghênh đón Ai gia đại giá đi.""Dạ..." Thủy An Lạc nịnh nọt dạ một tiếng."Ở nhà tao có quen không? Mày không biết nấu nướng gì thì gọi đồ ăn bên ngoài ấy.
Khu nhà tao tiện lắm.""Tốt lắm, tao ngủ thẳng cẳng một giấc đến sáng luôn." Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện."Tao bảo này, đối diện nhà mày không phải là có một cặp vợ chồng già đang ở hả? Tối qua không hiểu sao mà cứ lạch cạch mãi hẳn một lúc lâu ý.""Đúng thế, con của bọn họ đang ở nước ngoài, chắc lúc bà ấy đi vứt rác nên tiếng động hơi to chăng." Thủy An Lạc nằm trên giường bất đắc dĩ nói, "Tao cũng muốn về nhà, về nhà cơ, về nhà cơ.""Xí, không phải mày đang ở nhà đấy à?" Kiều Nhã Nguyễn nói rồi xuống giường đi rửa mặt."Đây có phải là nhà tao đâu, mà mày ơi, hôm nay tao lại bị trêu ghẹo nữa đấy, cứ tiếp tục thế này thì không được, không được." Thủy An Lạc nghĩ đến cái vụ "dồn giường", "dồn không khí", lại thêm hành động đeo vòng cổ cho cô lúc ban nãy ở dưới nhà của Sở Ninh Dực nữa.
Cô có cảm giác bản thân mình sắp không bình tĩnh nổi nữa rồi."Ôi, còn bị ghẹo nữa cơ à, mày có giỏi thì ghẹo lại lão ấy đê." Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cúi xuống tìm được một cái bàn chải mới trong ngăn kéo, "À, tao dùng bàn chải mới trong tủ nhà mày nhé.""Dùng đi, trong đấy đều là đồ mới cả đấy, mày dùng cái gì cũng được." Thủy An Lạc nói xong lại ngồi dậy, "Tao cảm thấy tao không thể cứ ngồi chờ chết thế này được.
Ít nhất kiểu gì cũng phải trêu ghẹo lại một hai lần chứ.""Đúng,