Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng cũng có cảm giác sống lại.“Bé con, vào đi.”Ặc...Thủy An Lạc liếc nhìn Sở Ninh Dực, đây là đang gọi bọn họ đấy à?Tại sao lại gặp phải một lão thầy bói rồi!“Vào không?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.“Vào.” Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang run lẩy bẩy.
Lần này cho dù có là ổ sói, anh cũng phải dẫn cô ấy vào sưởi ấm.Thủy An Lạc cố gắng đỡ Sở Ninh Dực lên cầu thang, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Hơi ấm bên trong ùa vào mặt, khiến Thủy An Lạc trong nháy mắt thấy như được hồi sinh.Thủy An Lạc tiến vào liền đóng cửa, quay đầu lại nhìn ông lão đang ngồi ở bên cạnh bàn.Mà ông cụ kia không phải ai khác, chính là ông lão Tát Phổ Man.Trên bàn bày đầy thảo dược.
Tát Phổ Man đang dùng cối thuốc xay thảo dược nghiền thành chất lỏng.“Lại đây ngồi đi.” Tát Phổ Man nói, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn xuống chân của anh một chút, “Vẫn cứu được, đến nhanh hơn tôi nghĩ đấy.”Thủy An Lạc vội vàng đỡ Sở Ninh Dực bước tới.
Ông cụ này sao còn kinh khủng hơn cả bà ngoại cô thế.Nhưng mà, để cứu anh Sở, cô sẽ nhịn.“Ông nói chân anh ấy không có vấn đề gì ạ?” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng hỏi, đại khái là bởi vì độ ấm trong phòng cao hơn một chút, cho nên cô nói năng cũng lưu loát hơn nhiều.“Mang theo cô nhóc này chạy vài bước nữa chắc sẽ thành tàn phế thật.”Tát Phổ Man nói, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Cũng giỏi chịu đựng lắm.”Ặc!Thủy An Lạc lẳng lặng đỡ Sở Ninh Dực không mở miệng nói chuyện nữa, hình như sai đều là do cô mà ra.“Cô bé, nâng chân cậu ta lên.” Tát Phổ Man bưng nước thuốc đã nghiền xong bước tới bên cạnh bọn họ.Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực gật đầu rồi cô mới vươn tay cẩn thận nâng chân Sở Ninh Dực đặt trên đùi của mình, máu đã khiến ống quần anh đông cứng, thế nhưng anh lại còn không nói tiếng nào dẫn theo cô đi xa như vậy.“Ha, con bé này, không tin ông sao?”“Trừ anh