Thủy An Lạc tìm nước nóng để giặt quần áo cho Sở Ninh Dực.
Tát Phổ Man thấy vậy đi tới ngồi xuống cạnh cô: “Bé con, cháu là người nhà họ Long à?”“Không phải.” Thủy An Lạc thẳng thừng phản bác.Tát Phổ Man lại quay về phòng mình rồi lấy một bộ quần áo ra vứt vào trong chậu, “Nếu đã giặt rồi thì giặt luôn cho ông bộ này đi.”Khóe môi Thủy An Lạc giật giật, nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng của người ta nên cô cũng không phản đối.“Nghe lời thế cơ à?” Tát Phổ Man ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnhchâm thuốc.“Báo đáp ơn cứu mạng của ông.” Thủy An Lạc mỉm cười nói.“Tính cách của cháu tốt hơn cái bà lão kia nhiều.” Tát Phổ Man nói.Thủy An Lạc biết ông đang nói tới bà ngoại của mình, nhưng giờ cô chẳng muốn nghe tới chuyện của bà ngoại cô chút nào.
Suy cho cùng thì khó khăn lắm mới thoát khỏi được miệng hùm mà.“Ông này, ông có biết dưới ngọn núi này có một thôn gọi là thôn Long Gia không?” Thủy An Lạc vừa giặt quần áo vừa hỏi.“Thôn Long Gia?” Tát Phổ Man dập điếu thuốc đang cầm trên tay, ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, “Ai nói cho cháu biết chuyện này?”“Một người thầy nói với cháu.” Thủy An Lạc trả lời.“Bé con, cháu nhận không ít thầy đâu đấy nhỉ.” Tát Phổ Man bật cười lớn, nhưng lại bị Thủy An Lạc chặn lại.
Anh Sở nhà cô vẫn còn đang nghỉ ngơi đấy.“Không có thôn Long Gia nào đâu, mà có thì cũng không phải dưới chân núi này.
Dưới chân núi này quả thật có một cái thôn.
Người trong thôn đều họ Long cả, nghe nói là chấn long mạch.
Nhưng thôn đó chẳng có gì đặc biệt đâu, cháu đừng tò mò thì hơn.”“Không phải là thôn Long Gia sao ạ?” Thủy An Lạc thắc mắc.“Không, trên đời có bao nhiêu là thôn Long Gia chứ, nhưng dưới chân núi này thì quả thật không có cái thôn mà cháu nói đâu.” Tát Phổ Man nói xong liền đứng dậy, thu dọn lại đống tàn thuốc kia, “Giặt xong nhớ ngủ sớm đi đấy.”Không có?Nhưng không thể có chuyện thầy lừa cô được.Kỳ lạ quá.Thủy An Lạc giặt quần áo xong, đồ của Tát Phổ Man cô phơi trong phòng khách giúp ông, còn của Sở Ninh Dực cô mang về phòng ngủ đặt cạnh điều hòa, như vậy thì