Thủy An Lạc thầm nghĩ trong lòng: Anh tỏ ra sung sướng như vậy cũng được hả anh Sở?“Hồi đó là năm em học đại học năm thứ nhất, em thi tiếng Anh bị trượt hai lần.” Thủy An Lạc vừa rên rỉ vừa than thở kể lại kỷ niệm cay đắng của mình.“Khoan đã! Năm thứ nhất đại học thì mới chỉ có một kỳ thi tiếng Anh thôi mà đúng không?” Anh Sở cũng chẳng tin tưởng trí nhớ của vợ mình cho lắm.“Học lại vẫn trượt không được sao!” Thủy An Lạc hung hăng nói.Sở Ninh Dực: “...”Được rồi, anh Sở anh chưa bao giờ thi lại thì làm sao biết được học lại là cái gì chứ.Sở Ninh Dực tỏ ý bảo cô cứ nói tiếp đi.“Khi đó em với Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng phải quen thân lắm, nhưng mà so với hai người cùng phòng ký túc xá khác thì tốt hơn rất nhiều, vậy nên sáng nào em cũng kéo nó đi học tiếng Anh với em.”“Ý tưởng...!rất hay!” Sở Ninh Dực chỉ có thể bình luận bằng bốn chữ này.
Hóa ra bây giờ vợ anh cực kỳ ghét việc phải dậy sớm vào buổi sáng là vì bị ám ảnh từ lúc đó.“Lúc đầu em nghĩ chắc là vì em với nó không thân với nhau lắm, cho nên nó mới ngại từ chối mà đồng ý với em.” Thủy An Lạc vừa nói vừa như thể chìm luôn vào cảm giác đau khổ năm ấy: “Chẳng đến mấy ngày mà nó đã ghét bỏ em, kêu em nói tiếng Anh quá khó nghe, lại còn không nhớ được cái gì.
Nhưng ai mà ngờ được nó lại tập Taekwondo lên tới tận dai đen.
Sau đó thì bọn em không đi học tiếng Anh nữa mà em liền trở thành bao cát sống cho nó tập võ luôn.”Sở Ninh Dực: “...”Tự dưng anh cảm thấy vợ ngốc nhà mình có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.“Sau đó em cũng không thèm học nữa, dù sao nó vẫn phải dịch bài cho em! Em đâu thể cứ bị nó đánh không công như vậy chứ?” Thủy An Lạc giận dữ nói.Tiền trao cháo múc kiểu này cũng đủ chua xót thật.Anh e là Kiều Nhã Nguyễn quá kinh hãi với khả năng Anh văn của vợ mình cho nên mới chạy nhanh như vậy.Thủy An Lạc nói xong thì thấy Sở Ninh Dực ngẩn người ra đó.
Cô không nhịn được mà tò mò hỏi: “Phản ứng của anh như thế là sao hả?”“Đang nghĩ xem có nên mời một học sinh tiểu học đến