Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại một chút, nụ cười trông lại càng buồn khổ hơn.
Cô nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi đằng sau Thủy An Lạc không xa.Bên cạnh anh có rất nhiều cô gái chỉ đang chực chờ nhào tới, thế nhưng ánh mắt của anh lại chỉ thủy chung khóa chặt trên bóng lưng của một người nào đó.Cho dù chỉ là một bóng lưng nhưng anh vẫn có thể nhìn cả một thế kỷ.“Này, quay đầu lại đi.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.“Cái gì?” Thủy An Lạc đáp lại một câu rồi quay đầu nhìn lại.Trong ánh đèn, đôi mắt hơi nhuốm hơi men của cô nhìn thấy bóng dáng thâm tình của anh, đôi mắt chăm chú của anh.Thủy An Lạc hơi cong môi.
Sở Ninh Dực hơi cúi đầu rồi lắc nhẹ ly rượu trong tay mình.Thủy An Lạc quay đầu lại, Kiều Nhã Nguyễn lúc này đã nằm bò ra quầy:“Lại bị ném cho một bao thức ăn cho chó!”Thủy An Lạc chống cằm nhìn người đang ghé lên mặt quầy: “Bởi vì anh ta không trả lời, cho nên mày quyết định buông tay sao?”“Nếu là mày thì mày sẽ làm thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn buồn phiền nói, lại gọi thêm một ly rượu mạnh nữa.“Phong Phong không giống anh Sở.
Anh Sở sẽ không cho tao cơ hội để tao tự hỏi phải làm sao bây giờ?” Thủy An Lạc nói.“Đúng vậy, Sở Ninh Dực luôn luôn quyết đoán! Vậy tại sao tên khốn đó lại chẳng bằng một đứa con gái thế!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói rồi dứt khoát đổ hết ly rượu vào miệng.“Này, mày uống như thế dễ say lắm đấy!” Thủy An Lạc vội vàng nói.“Say là tốt, say rồi tao sẽ không cần phải nghĩ về chuyện này nữa!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi lại gọi thêm một ly nữa: “Chẳng phải mày uống với tao sao?”Thủy An Lạc buông tay không tiếp tục khuyên bảo cô bạn nữa.Tiếng nhạc ở quán bar hơi lớn, Kiều Nhã Nguyễn uống lại càng hăng hơn.“Không phải anh ta thì không được sao?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.“Giống như thể tao vốn không chịu liếc mắt nhìn bất kỳ một ai, những ánhmắt đó tao đều tích góp lại! Nhưng mà đến một ngày tao bất ngờ thấy một người, rồi tao đem toàn bộ những ánh mắt tao tích góp bấy lâu đều tặng hết cho người đó.
Như vậy tao chẳng còn gì cả, mày có hiểu