Lăn lăn lộn lộn một hồi, Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực ôm đi tắm rửa sạch sẽ rồi quăng vào ổ.
Vừa chạm vào ổ chăn ấm áp thì Thủy An Lạc đãthấy buồn ngủ, thậm chí bây giờ cô còn chẳng muốn cử động ngay cả một đầu ngón tay nữa.Sở Ninh Dực kéo người vào lòng mình.
Thủy An Lạc hơi giật mình một cái nhưng không giãy ra.“Sinh thêm một đứa nữa nhé?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc.Nhìn thì có vẻ anh đang thương lượng nhưng Thủy An Lạc biết cái người này đã tự mình quyết định rồi.
Nếu không anh tự dưng liều mạng lăn đi lộn lại với cô như vậy để làm gì chứ?Sở Ninh Dực cảm thấy cô chưa thể ngủ được, Sở tổng nhà cô lại lên cơn rồi.Vậy nên Thủy An Lạc cố gắng vực dậy tinh thần mà mở mắt ra, cô nhìn thẳng vào người đàn ông đang chống đầu lên nhìn cô.Thủy An Lạc tự tóm lấy vai của mình rồi nói: “Anh Sở, hôm nay anh làm sao thế hả?”Sở Ninh Dực nhìn cô, cuối cùng nằm xuống rồi kéo người vào trong lòng: “Không có gì, chỉ là anh muốn có một cô con gái giống em để cảm nhận được cảm giác của ba em thôi.”“Sau đó ly hôn với em rồi đem con gái của em đi?”Thủy An Lạc vừa mới dứt lời liền bị Sở Ninh Dực thẳng tay đập một phát lên đầu, cái cô ngốc không biết giữ mồm giữ miệng này lại ngứa đòn rồi.Thủy An Lạc bị đau liền kêu lên một tiếng.
Cô còn chưa kịp ý kiến thì đã bị Sở Ninh Dực bịt hai mắt lại: “Ngủ đi, nếu em không mệt thì lại thêm một lần nữa?”“Ngủ, ngủ!” Thủy An Lạc vội vàng nói rồi chui vào lòng Sở Ninh Dực đi ngủ.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vợ ngốc nhà mình, thấy cô đã ngủ rồi mới khẽ nói một câu: “Sớm sinh một cô con gái, cũng sớm biết được liệu có phải là mắt tím hay không.”Sở Ninh Dực nhớ rõ, tin tức lấy được sáng hôm nay cho thấy bác sĩ tư nhân của Long Nhược Sơ đã đi vào lâu đài cổ, như vậy cũng có nghĩa là bà ta đã lấy được cỏ Long Lân, một khi có kết quả mà lúc đó anh mới chuẩn bị phòng vệ thì là quá muộn.Một mình Tiểu Bảo Bối đúng là rất cô đơn, vậy nên sinh một đứa nữa cho thằng bé có bạn.
Sau đó bọn họ sẽ không sinh tiếp nữa.Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại ngày hôm sau thì chỉ cảm thấy eo mỏi