Lúc Sở Ninh Dực bế con trai tới quán bar thì các phóng viên đã bu đầy bên ngoài.
George đang cố gắng duy trì hiện trường.“Chỉ là gần đây Phong Phong chịu áp lực quá lớn thôi, mọi người cứ yên tâm đi, chắc chắn không đánh người đâu.” George toát hết cả mồ hôi đầu mà nói.Tiểu Bảo Bối được ba ôm rất chặt, đôi mắt to tròn xoay tít nhìn đám người dưới hành lang, có vẻ như nhóc đang muốn hỏi: Lại làm sao thế ạ?Sở Ninh Dực lững thững bế Tiểu Bảo Bối đi vào.
Tình cảnh bên trong đã không thể dùng từ hỗn loạn để hình dung được nữa, vậy nên có thể kết luận rằng sức ảnh hưởng của Kiều Nhã Nguyễn đối với ai kia đúng là lớn thật.Tiểu Bảo Bối nhô cái đầu ra khỏi lòng ba mình rồi lập tức rụt đầu lại, còn Sở Ninh Dực chỉ cần dùng một tay đã có thể bắt được cái chén đang bay tới rồi trở tay ném trở về khiến nó đập vào đầu gối của Phong Phong.
Anh ta bị đau liền khụy một chân xuống.An Phong Dương đứng cách đó không xa nhìn thấy Sở Ninh Dực thì nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay: “Sao cậu lại mang cả thằng nhóc đến đây thế?”“Tăng kinh nghiệm.” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đáp lại ba chữ.An Phong Dương: “...”Có ai tăng kinh nghiệm như thế này sao?Sở Ninh Dực không thèm để ý đến Phong Phong đang quỳ dưới đất chuẩn bị đứng dậy, dám đập con của anh, muốn làm loạn đấy à?Tiểu Bảo Bối lại nhô cái đầu ra ngoài lần nữa.
Sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm nhưng cái chân mày nhỏ xíu lại nhíu chặt lại, cái tay ú nần còn chỉ thẳng vào Phong Phong: “Hú...” Nhóc vẫn nhớ đây chính là chú Tư đó.Sở Ninh Dực ôm con trai ngồi xuống ghế rồi quay sang nhìn Phong Phong: “Nhìn bộ dạng của cậu mà xem.”“Cậu nói xem cô ta có cái quái gì tốt chứ? Chẳng lẽ ông đây nhất định phải là cô ta thì mới được hay sao?” Phong Phong tức giận mở miệng rồi lao tới, mạnh mẽ giằng lấy ly rượu trong tay An Phong Dương mà đổ vào miệng.“Nhu~ nhu~!” Tiểu Bảo Bối bĩu cái mỏ của mình ra rồi nói một cách giòn giã.Phong Phong hơi khựng lại một chút rồi cúi đầu nhìn bé con.“Nhìn cái gì mà nhìn? Đến đứa bé mới được có một tuổi còn biết cậu bị ngu đấy.” Sở Ninh Dực lạnh nhạt