“Quả nhiên làm trẻ con vẫn là tốt nhất, khóc một cái là cái gì cũng có rồi.” Kiều Nhã Nguyễn cảm thán.Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng khóe mắt thì đã tràn ngập ý cười.Đứa trẻ hạnh phúc.“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối thân thiết gọi một tiếng.Thủy An Lạc khẽ vỗ vỗ lưng cu cậu, nhìn ra ngoài đường, “Đây là đâu thế?”“Vanh đai hai phía Nam, chồng mày cho tao địa chỉ này, phía trước cách đây không xa nữa đâu.”“Ở Tứ Hợp Viện à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Cô còn tưởng là một cửa hàng lớn nào đó cơ, dù sao thì đó cũng là nơi bán chiếc váy cưới lên đến cả trăm vạn tệ cơ mà.“Chắc thế, ẩn sâu trong thành phố, đại thần đều ở những nơi mà mày không nghĩ tới.” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi.
Cô đỗ xe xuống trước cửa ngõ, vì ngõ này khá nhỏ xe không lái vào được.“Ẩn sâu trong thành phố á.” Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối xuống xe, “Ở thành phố A này mà còn Tứ Hợp Viện thì chắc hẳn là giàu lắm đấy.”Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn địa chỉ mà Sở Ninh Dực cho cô, lại ngẩng lên nhìn vị trí trước mặt, “Chắc là đây rồi.”Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi theo Kiều Nhã Nguyễn vào, “Tại sao nói với mày mà không nói với tao?” Thủy An Lạc không phục nói.Kiều Nhã Nguyễn ngoảnh lại, “Hờ hờ...” Sau đó lại tiếp tục đi tới phía trước.Thủy An Lạc: “...”Mày còn có thể khinh bỉ trực tiếp hơn nữa được không?Lúc hai người bế Tiểu Bảo Bối đứng trước cửa, bên trong bỗng xuất hiện một người.
Người đó bị đánh bật ra.
Người này nhìn khoảng tầm bốn mươi tuổi, ăn mặc trông cũng có vẻ là người giàu có, nhưng tiếc là lúc này đã bị đánh bầm giập trông có chút chật vật.Kiều Nhã Nguyễn theo bản năng liền đứng chắn trước Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối.“Ba, ba giữ cái kỹ thuật tồi tệ có ích lợi gì chứ, giờ có người trả giá cao mua lại thương hiệu của nhà mình không tốt sao?” Một người đàn ông cả tiếng quát lên.“Những gì tổ tiên để lại ngàn vàng khó mua, đừng có dùng mấy cái thứ rác rưởi của bọn Tây tới làm hỏng vải vóc của tao.
Mày cút ngay cho tao.” Ông lão đứng trong khoảng bảy mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất khỏe khắn,