Nhưng dù thế nào thì đây vẫn là mẹ của Phong Phong, Thủy An Lạc cũng chẳng thế khiến người ta thăng thiên được.
Nếu không sau này cô biết phải đối mặt với Phong Phong như thế nào đây.“Nếu mọi việc đã xong rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Thủy An Lạc nói.Sở Ninh Dực đến đây chủ yếu là vì chuyện bản quyền.
Bây giờ hợp đồng đã được giải quyết thì tất nhiên anh cũng không còn chuyện gì muốn làm nữa.Lý do vẫn chưa rời đi là vì vợ nhà anh phải tiếp tục vả mặt người ta, cho nên anh mới ở đây hỗ trợ.
Bây giờ vợ đã nói đi thì tất nhiên anh sẽ không nán lại.Mẹ Phong Phong bị tức đến tựa hồ muốn ngất đi.
Trước khi rời đi Thủy An Lạc còn gửi một tin nhắn cho Phong Phong, ý bảo anh ta mau đến đón mẹ mình, nếu không nhỡ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô cũng đền không nổi.Trên đường về, Thủy An Lạc làm bộ si mê mà nhìn chồng.Sở Ninh Dực rất thỏa mãn, nói: “Ngoan, cứ tiếp tục như thế tới khi về đến nhà đi.”Thủy An Lạc chống tay lên cằm, cực kỳ ngoan ngoãn phối hợp mà si mê đám đuối tiếp.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn luôn nhảy nhót trên đùi mình, sao tự dưng thằng nhóc lại vui vẻ thế nhỉ?“Kiều Nhã Nguyễn đâu rồi?”Khuôn mặt si mê của Thủy An Lạc lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Cái người này nhất định cố tình! Anh đem thức ăn cho chó đập người tađến bầm dập như vậy mà bây giờ còn hỏi người đâu được nữa à?“Bị anh kích bỏ đi mất rồi.” Đến giờ Thủy An Lạc vẫn nhớ ánh mắt tức giận lúc rời đi của Kiều Nhã Nguyễn, nhưng mà mấy cái này không có liên quan gì đến cô đâu.Sở Ninh Dực không thèm để ý, sau này có muốn kích nữa cũng không có cơ hội.“Sao anh lại biết lần này bà ta trở về là vì lão Trạc?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.“Bà ta có thương hiệu thời trang riêng ở nước ngoài.
Anh xem qua trọng tâm gần nhất của bà ta chính là sườn xám.
Bà ta chủ động tới thành phố A, một là vì Phong Tứ, còn một là vì lão Trạc.
Bộ sườn xám em mặc lần trước cũng là tác phẩm của lão Trạc đấy.”Thủy An Lạc bĩu mỗi, quả nhiên là anh Sở thận trọng.“Cơ mà chuyện này cũng là chuyện tốt, coi như trút giận