Sở Ninh Dực xuống lầu rồi qua nhà hàng xóm.Lúc này Tiểu Miên Miên đang ngủ, Mân Hinh đang ôm máy tính tra tài liệu.An Phong Dương mở rộng cửa để Sở Ninh Dực bước vào, sau đó nói: “Đúng là Bạch Nhị đã về thành phố A rồi.
Em Đẹp Gái không nhìn nhầm đâu.”“Một mình cậu ta?”Mân Hinh quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực rồi nói: “Tôi đã xem băng ghi hình an ninh ở sân bay, quả thật chỉ có một mình anh ta.”Sở Ninh Dực nhíu mày.An Phong Dương đưa tay xoa cằm mình, biếng nhác dựa vào tường.Mân Hinh thấy hai người bọn họ như vậy thì quay lại tiếp tục nhìn màn hình máy tính.“Mân Hinh, cô nghĩ cách liên hệ với Bạch Dạ Hàn, nói là tôi muốn gặp cậu ta.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.Mân Hinh khẽ gật đầu: “Được, để tôi thử xem.”“Tôi nói này, có phải cậu ra lệnh cho vợ tôi thuận miệng quá rồi không?” An Phong Dương duỗi tay ôm lấy Sở Ninh Dực, mỉm cười quyến rũ.Sở Ninh Dực quay đầu lại cho người anh em của mình một cái liếc mắt lạnh thấu xương: “Tôi thấy cậu cũng chẳng có tiền đồ gì nữa rồi, không lăn đến công ty làm việc đi còn ở nhà làm cái gì?”An Phong Dương chậc chậc lưỡi nói: “Tôi ăn bám đấy, có ý kiến gì không?”Sở Ninh Dực gạt bỏ cánh tay đang khoác trên vai mình xuống, lại nói: “Chính cậu cũng phải cẩn thận một chút đi, đừng để bị người ta để mắt tới.”“Ai để mắt tôi cơ? Ả đàn bà kia á?” An Phong Dương nói rồi lại ngồi xuống sofa, hai chân gác lên mặt bàn: “Nếu như Long Nhược Sơ làm quân sư cho Viên Giai Di thì chuyện lần này sẽ rất vui đây.”Sở Ninh Dực đưa tay xoa chóp mũi của mình, sau đó liền quay người bỏ đi: “Mân Hinh, cô cứ thử liên hệ với Bạch Dạ Hàn trước đi.”“Được.” Mân Hinh quay đầu nhìn cánh cửa nhà đã đóng lại, sau đó tiếp tục cố gắng liên lạc với Bạch Dạ Hàn.“Không phải chứ, vợ ơi, sao em lại nghe lời cậu ta quá vậy?” An Phong Dương rất là bất bình.
Thái độ này của vợ anh không đúng, cô còn chưa bao giờ tốt với anh như vậy nữa là.Mân Hinh dừng động tác của mình lại, rồi quay sang nhìn ông chồng dở hơi của mình, sau đó thì dứt khoát mặc kệ luôn mà