Thủy Mặc Vân bước từ trên lầu xuống, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta, gần như cô có thể đếm rõ được ông ta đã bước bao nhiêu bước vậy.Thủy Mặc Vân xưa nay vốn không thích tiệc tùng, lúc nãy vì nghe thấy tiếng ầm ĩ dưới nhà và nghe người làm nói Thủy An Lạc đã đến nên ông mới đi xuống.
Lúc nghe người làm nói, có một sự vui mừng thoáng lướt qua lòng ông, tuy đã đuổi Thủy An Lạc ra khỏi nhà nhưng đôi khi ông vẫn nghĩ phải chăng ông ta làm vậy là quá đáng, đó từng là đứa con gái đượcông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa...Nhưng, cứ nghĩ đến sự phản bội của vợ mình, ông vẫn hạ cái quyết tâm độc ác đó.Thủy An Lạc nhìn Thủy Mặc Vân xuống lầu, sau đó bước tới bên cạnh mình, bàn tay nắm chiếc bút ghi âm càng siết chặt lại.
Cô muốn chọn vào lúc đông người nhất để ông ta chính tai nghe thấy người phụ nữ dan díu với ông đã làm gì và ông ta đã làm gì với người vợ kết tóc của mình?"Con tới đây làm gì?" Thủy Mặc Vân dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Thủy An Lạc, kỳ thực nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy vết bàn tay mờ mờ do chính ông đánh lúc ở bệnh viện."Chẳng qua là, nghe nói con gái của Thủy tổng đây tổ chức sinh nhật nên đến xem một chút thôi mà." Thủy An Lạc củng cố lại tinh thần, cô cười tít mắt nhìn Thủy Mặc Vân, "Mời không ít người đâu...!nhỉ."Giọng nói của Thủy An Lạc luôn nhẹ nhàng và mềm mại giống hệt như mẹ cô, nói chuyện không bao giờ vội vàng hấp tấp.
Cho dù biết ông ngoại tình, bà cũng có thể thản nhiên đón nhận.
Thủy Mặc Vân biết, đó là bởi vì bà không hề yêu ông.Nhưng...!ông thì có, ông yêu người phụ nữ đó vô cùng, chính vì thế nên ông mới có thể tiếp tục khiến bản thân nhẫn tâm làm tổn thương bà..."Ba, nó nói mẹ con là đồ hồ ly tinh lăng loàn." Thủy An Kiều thấy người làm chỗ dựa của mình đi tới liền nhanh chóng tố cáo.Thủy Mặc Vân nhíu mày.Thủy An Lạc mỉm cười, "Xin lỗi, tôi nói sai rồi, mẹ cô sao xứng là hồ