Hơn một trăm món ăn, Thủy An Lạc ăn được một nửa thì không ăn tiếp được nữa, thế nhưng cũng chẳng chọn được mấy món.Kiều Nhã Nguyễn là người kén ăn, hơn năm mươi món cũng chỉ chọn được có năm món.
Thủy An Lạc thì nhiều hơn một chút, vậy nên tổng cộng lại mới được mười hai món, còn thiếu nhiều lắm.Sở Ninh Dực chỉnh sửa bản thiết kế xong, lúc quay đầu lại, thấy Thủy An Lạc đang ngồi cạnh bàn xoa bụng thì biết cô ăn hết nổi rồi.Khóe miệng của anh khẽ cong lên, sau đó anh đưa bản thiết kế cho giám đốc khách sạn rồi đi tới.Một tay Sở Ninh Dực chống lên bàn, một tay thì chống lên lưng ghế: “Làm sao thế?”“Em no quá.” Lúc ở trên xe cô đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt rồi.Sở Ninh Dực khẽ cười một tiếng, cưng chiều hôn lên trán cô một cái.Kiều Nhã Nguyễn dựa vào bên kêu than, hai cái người này lúc nào cũng ngược chó độc thân hết.Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới: “Tổng giám đốc, phu nhân chỉ mới chọn ra được có mười hai món, còn thiếu hai mươi tư món nữa.” Hôn lễ của Sở Ninh Dực áp dụng đúng quy cách tiệc rượu ba mươi sáu món.“Món khác thì chọn đại đi! Mấy thứ này cũng đủ cho em với Lão Phật Gia ăn rồi!” Thủy An Lạc nắm lấy cổ tay của Sở Ninh Dực nói.Sở Ninh Dực nhíu mày, hôn lễ của anh sao có thể tùy tiện như thế được?“Á, em nghĩ ra rồi, chiều nay em rảnh, để em đưa thực đơn đến chỗ ba mẹ rồi để mọi người chọn thêm nhé!” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng.
Tiệc cưới lần trước là do mẹ chồng và mẹ cô một tay chuẩn bị, còn cô thì chẳng biết gì.
Thế nhưng lần này Sở Ninh Dực đích thân muốn chuẩn bị mọi thứ nên kéo luôn cả cô vào.Sở Ninh Dực gật đầu đồng ý với ý kiến của cô.“Không có việc gì thì tao đi đây, bị hai người đả kích thế này tao chết mất.” Kiều Nhã Nguyễn phẫn hận nói, để chọn được đồ ăn mình thích, tưởng cô dễ sống lắm chắc?“Tôi đưa em đi.” Phong Phong nói.“Không cần!” Kiều Nhã Nguyễn lại hất người ra, sau đó lướt qua Phong Phong bỏ đi.Phong Phong đuổi theo, bỏ lại Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc bốn mắt nhìn nhau.“Không ngờ cũng có lúc Phong điên thức thời thế này.” Thủy An Lạc khẽ xoa cằm mình, nói: “Đúng rồi.” Thủy An Lạc nghĩ