Sở Ninh Dực thấy cô khóc thì vội vàng ngồi dậy.Thế nhưng lúc này Thủy An Lạc giận rồi, thế nên cô gạt phắt tay anh ra, xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng.Sở Ninh Dực hơi cúi đầu nhìn cái tay bị gạt ra của mình, đờ người ra đó.Sao thế này?Thủy An Lạc vừa khóc vừa chạy xuống lầu.
Thím Vu nghe thấy tiếng động, lập tức rời giường.“Có chuyện gì thế?” Thím Vu vừa mở cửa vừa hỏi.
Bà vừa đi ra lại thấy Thủy An Lạc đang ôm mặt ngồi trên sofa khóc.Thím Vu ngẩng đầu nhìn lên, rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang khóc nức nở.Lại cãi nhau rồi à?Kỳ thực hai người họ cãi nhau cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy Thủy An Lạc khóc đến mức này.Thím Vu nắm chặt cái áo đang khoác trên vai mình, từ từ đi tới.“Lại sao nữa thế?” Thím Vu dịu dàng hỏi han, thế nhưng Thủy An Lạc vẫn khóc nức nở.Thím Vu ngồi xuống ghế sofa, vỗ lên vai cô: “Đừng khóc nữa, thím Vu thấy thiếu phu nhân khóc cũng đau lòng lắm.”Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của thím Vu, cuối cùng cô lại khóc nấc lên, rồi ôm lấy thím Vu thật chặt.Thím Vu nhẹ nhàng vỗ sau lưng rồi nói: “Hai tổ tông của thân già này lại làm sao nữa vậy?”Sở Ninh Dực đứng trên cầu thang nhìn cô gái đang khóc đến váng trời dưới lầu, chân mày của anh hơi nhíu lại, ngay cả bàn tay đang nắm lấy tay vịn cầu thang cũng siết chặt vài phần.Thủy An Lạc khóc đã đời xong thì nghẹn ngào kể lại mọi chuyện cho thím Vu nghe.Thím Vu bỗng hiểu ra, thảo nào lúc ăn cơm tối nay cứ thấy hai người lạ lạ, hóa ra là vì lý do này.Kỳ thực thím Vu cũng muốn hỏi một câu, cái thứ gọi là di động kia tốt đến thế cơ à?Thế nhưng thím Vu thấy mấy đứa trẻ bây giờ đều muốn ôm điện thoại sống đến cuối đời luôn, cho nên hiểu được di động quan trọng đối với họ như thế nào.“Đây chẳng phải là thiếu gia quan tâm thiếu phu nhân sao? Nếu không thì người kiêu ngạo như cậu ấy sao có thể nổi cơn ghen với một cái điện thoại di động được chứ?” Thím Vu dịu dàng an ủi.“Cháu biết, cơ mà anh ấy không thèm nói chuyện với cháu, cháu thấy sợ lắm.” Thủy An