Thế hóa ra cô cũng bẫy luôn cả chính mình rồi à?“Em không ngủ được.” Thủy An Lạc kêu lên.Sở Ninh Dực nhướng mày rồi cúi đầu nhìn cô gái không chịu yên trong lòng mình, sau đó anh vươn tay túm chặt lấy tay cô: “Nếu em không ngủ được, vậy có thể làm chút việc đến khi em buồn ngủ.”“Này, anh đã nói anh không động vào em rồi cơ mà!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên.“Không động vào em, nhưng để em động vào anh.” Sở Ninh Dực mập mờ thủ thỉ bên tai cô, sau đó nắm đôi tay nhỏ nhắn của cô trượt xuống chỗ nào đó.Lúc này hai bên tai Thủy An Lạc đều đỏ hết cả lên.
Cái tên háo sắc Sở Ninh Dực này, lúc nào cũng nghĩ xem phải làm sao để đùa giỡn cô.Ánh trăng bị chiếc rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng chắn lại, căn phòng yên lặng dần bị những tiếng thở dốc và rên rỉ nhè nhẹ thay thế.Một đêm lấy cãi nhau để bắt đầu rồi kết thúc bằng một cảnh ướt át.
Đến tột cùng Thủy An Lạc của chúng ta có bị ai kia ăn sạch sẽ hay không thì cứ nhìn tư thế đi của cô ngày hôm sau là biết được kết quả.Hai chân của Thủy An Lạc run lẩy bà lẩy bẩy.
Cô cố chịu cái cảm giác sưng sưng ê ẩm ở cái chỗ khó nói nào đó.Đêm qua mười hai giờ hơn cô mới đi ngủ, đó là do bị Sở tổng giày vò chơi đùa từ tận mười giờ rưỡi.
Đến phút cuối cô còn mơ hồ nghe được cả tiếng gà gáy.Thủy An Lạc đứng bên giường, vất vả lắm cô mới đứng thẳng lên được.
Cô quay đầu nhìn cái người nào đó đang cười đến thô bỉ trên giường.
Đều là do người này hại cả, thế nhưng anh cứ tỏ vẻ như chẳng liên quan gì đến anh hết, thật sự là cần cho ăn đòn lắm rồi.Sở Ninh Dực vén chăn bước xuống giường, bế bổng Thủy An Lạc lên: “Vợ à, cái này em không thể trách anh được, là do em dụ dỗ anh mà!” Quả thật lúc đầu anh chỉ muốn mượn tay của cô một chút thôi, đáng tiếc sau đó anh vẫn không nhịn được.Lý do chỉ là vì sức hấp dẫn của Thủy An Lạc đối với anh thật sự quá lớn.Thủy An Lạc cùng với Sở Ninh Dực đánh răng rửa mặt.
Thím Vu cũng chuẩn bị xong đồ ăn sáng, bà đang chờ bọn