Sở Ninh Dực nghiêm túc suy nghĩ, chắc vì cảm thấy cách này cũng được nên liền xuống xe, qua đằng kia đỡ Thủy An Lạc xuống.
“Cô lái xe đi, chậm một chút.
” Sở Ninh Dực thẳng thừng hạ lệnh.
Kiều Nhã Nguyễn: “! ”Cô đang tự rước việc vào thân mình đấy hả?Thủy An Lạc cũng lười bảo anh bình tĩnh lại, vì cô cảm thấy, Sở tổng không thể bình tĩnh được nữa rồi.
“Không thì bảo họ tự đi đi, mình về nhà.
” Sở Ninh Dực nghĩ một hồi, vẫn nghĩ cái này đáng tin hơn.
Thủy An Lạc quay mặt sang nhìn Sở Ninh Dực, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ lại quyết định câm nín luôn, vì anh Sở lúc này, sẽ không nghe gì hết đâu, cô cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Kiều Nhã Nguyễn cũng quyết định im miệng, quả nhiên ai sắp làm ba cũng kỳ quái hết.
Tiểu Bảo Bối tỏ ý khóc ngất trong nhà vệ sinh, hồi mẹ mang thai nhóc, daddy cũng có phản ứng thế này đâu.
Tiệm lễ phục ở gần bệnh viện, lái xe tầm khoảng hai mươi phút.
Vì Sở Ninh Dực đã đánh tiếng trước nên giờ trong tiệm cũng không có ai cả, chỉ chờ mỗi họ tới thôi.
Phong Phong tới trước, lúc này đang xem tạp chí.
Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc vào, Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không thèm để ý tới Phong Phong.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực ngồi ở khu vực tiếp khách chờ họ vào thay đồ, vì đồ cho phù dâu phù rể cũng là được Sở Ninh Dực đặt riêng, thế nên họ không cần phải chọn, chỉ thử xem có vừa không là được.
Sở Ninh Dực bảo họ chuẩn bị sẵn ô mai, giờ vừa hay có thể ăn được luôn.
“Có phải anh vui hơi quá rồi không?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi.
Sở Ninh Dực ngẩn ra, “Có sao?” Anh cảm thấy anh vẫn rất bình thường mà, “Thử một miếng đi.
” Nói rồi anh nhét ô mai vào miệng cô.
Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu để nói cho anh biết, đúng là có hơi quá đà thật.
Sở Ninh Dực nhướng mày, “Lần trước lúc em gọi điện thoại cho anh, nếu như em nói em đã có thai thì chắc giữa