Thủy An Lạc bĩu môi: “Thắng, nhưng cũng coi như là thua.
”“Nói vậy là sao?” Lý Tử tò mò hỏi.
“Sư phụ, anh nói cho em biết trước đi, làm sao mà anh lại bị thương, còn nữa, trong khoảng thời gian này anh đã đi đâu?” Thủy An Lạc hỏi một cách nghiêm túc.
Lý Tử hơi ngẩn ra, sau đó anh nhún vai nhìn Thủy An Lạc: “Đi ra ngoài đi một vòng, sau đó không cẩn thận mà gặp phải mấy tên phục kích thôi.
”Thủy An Lạc lườm lườm nhìn anh ta: Anh bịa đi, bịa đi, em cho anh một bó dây thừng để mà bịa tiếp này.
Tất nhiên Lý Tử biết Thủy An Lạc không tin mình, có điều anh ta cũng không có ý định nói ra.
Dù sao Sở Ninh Dực cũng không mong là anh sẽ nói ra đâu.
Lý Tử nhìn cô gái đang ngồi bên mép giường, rõ ràng cũng chỉ vậy thôi, tuy rằng cô đẹp nhưng lại không đẹp bằng Cố Thanh Trần.
Anh ta cũng đã từng thích Cố Thanh Trần như vậy, không phải sao?Nhưng mà lần này sau khi biết Viên Giai Di là mối uy hiếp đối với Thủy An Lạc thì chính anh lại chọn cách ẩn mình bên cạnh Viên Giai Di để giám sát từng hành động của cô ta.
Là vì muốn báo thù cho anh trai? Hay là vì cô gái này.
Lý Tử nghĩ anh ta thật sự rất lý trí, lý trí đến mức anh ta biết mình làm vậy là vì cái gì.
“Sư phụ, chẳng phải anh nói chân của Viên Giai Di đã xong đời rồi sao? Thế nào bây giờ lại đi lại được thế?”“Vậy nên thực tế đã chứng minh, ý chí rất quan trọng.
” Lý Tử nói thẳng ra đáp án: “Một đạp kia của Sở Ninh Dực thật sự đã đạp gãy hai chân của cô ta, nhưng mà sự hận thù của cô ta với hai người lại đủ để giúp cô ta hoàn thành việc trị liệu.
”“Thì ra là gãy chân còn có thể làm như vậy à.
Thế tại sao còn có nhiều người què như vậy?”“Bởi vì họ không có tiền mời bác sĩ tốt đấy.
”Ây cha! Thủy An Lạc bái phục, câu trả lời này cô cho điểm tuyệt đối.
“Sao, còn vấn đề gì khác nữa không?”“Vậy! liệu em có thể hỏi bác sĩ kia là ai không?” Thủy An Lạc chăm chú nhìn Lý Tử.
Tay của Lý Tử hơi khựng lại một chút, ánh mắt có chút nghi vấn mà nhìn Thủy An Lạc: “Sao em lại hỏi thế?”“Không có gì, em nói đùa thôi.
” Thủy An Lạc cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình.
Đôi mắt của Lý Tử trở nên sâu xa: “Em nghĩ là anh sao?”Thủy An Lạc lắc lắc đầu, lời nói cũng là lời nói