George bất đắc dĩ nhìn cảnh này, đã sớm biết có ngày này mà sao lúc trước còn làm như vậy?Anh ta vừa nhận điện thoại vừa nhìn Phong Phong đang định đi tới đó liền cuống cuồng cầm di động xuống xe: “Là điện thoại của cô Cố!”Phong Phong dừng bước lại rồi quay đầu nhìn George: “Cố Thanh Trần?” Cô nàng đó gọi điện cho anh ta làm gì?George gật đầu rồi đưa điện thoại di động cho Phong Phong.Phong Phong tức giận nhận điện thoại, thế nhưng nghe xong lại nhíu mày:“Nhanh vậy sao?”“Lão Đại bảo thế, tôi còn cách nào khác chắc?” Cố Thanh Trần tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Cho nên anh nhanh nhanh xếp trống lịch trình của mình đi.”“Tôi biết rồi.” Phong Phong nói xong thì ném luôn di động cho George:“Về thôi.”Về?Phong Phong nói “về” á?Anh ta cứ tưởng Phong Phong lại muốn đại chiến một hồi với cô Kiều ấy chứ?Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn cái xe đang rời đi, khóe môi của cô khẽcong lên.
Quả nhiên là làm một Ảnh đế cũng rất bận rộn, cơ mà bận rộn cũng tốt, anh ta bận rộn thì cô sẽ được giải phóng.***Ngoài cửa bệnh viện, gió đêm hiu hiu thổi.Thủy An Lạc đứng cạnh xe nhìn Sở Ninh Dực đang đứng nói chuyện với người nọ cách đó không xa.
Mà người nọ không phải ai khác mà chính là người đã xuất hiện ngay trước khi bọn họ rời đi - Sư Hạ Dương.Không phải nói chỉ nói chuyện với nhau một lần thôi sao? Từ lúc nào mà quan hệ giữa hai người tốt đến mức có thể gặp mặt nhau nói chuyện thế này?Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối quay lại thì Thủy An Lạc vẫn đang đứng cạnh xe.“Không lên xe còn đứng đấy làm gì thế?” Sở Ninh Dực nói rồi mở cửa xe bước lên.Thủy An Lạc cũng theo sau: “Hai người nói chuyện gì thế?”“Ban nãy bảo em qua đó, chính em tự mình từ chối còn gì.” Đại ý là hiện tại muốn hỏi thì cũng đã muộn rồi!Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn cái tên đàn ông keo kiệt này.
Cô không muốn gặp mặt Sư Hạ Dương không được chắc? Nhưng mà cô đâu nói là cô không muốn biết chuyện gì xảy ra đâu?Thủy An Lạc muốn hỏi nhưng Sở Ninh Dực lại ôm Tiểu Bảo Bối rồi nhắm mắt lại,