Thủy An Lạc vừa về đến nhà liền nằm bò ra giường.“Đau đầu quá, hay thôi đừng tổ chức hôn lễ nữa.” Thủy An Lạc nói rồi ngoảnh sang nhìn người đàn ông đang cởi áo vest ra rồi đặt lên đầu giường.“Nhức đầu là do bị úng nước, dậy đi để bản thiếu gia rút nước ra cho.” Sở Ninh Dực nói rồi kéo Thủy An Lạc đứng dậy, sau đó bế ngang cô lên.Thủy An Lạc vội vàng ôm lấy cổ của anh: “Trước khi mình về, ba Lạc còn bảo anh ở lại.
Ông ấy nói nếu không tổ chức hôn lễ thì coi như không hề kết hôn, anh với em đang ở chung phi pháp đấy.”“Vớ vẩn, đến cả bằng lái bản thiếu gia đây cũng đã nắm trong tay rồi.” Sở Ninh Dực hừ một tiếng.Thủy An Lạc: “...”“Anh bảo ai là xe đó hả?” Thủy An Lạc trợn mắt lên rồi giận dữ nhìn Sở Ninh Dực.Tâm trạng của Sở Ninh Dực càng tốt hơn.
Anh ôm cô đặt bên cạnh bồn tắm sau đó với tay mở nước: “Không có bằng lái mà bản thiếu gia đây còn trụ được bao nhiêu ngày như thế, giờ nói có bằng hay phi pháp làm gì? Đầu óc ông ấy có vấn đề à.”Thủy An Lạc chớp mắt, trên đời này người dám nói đầu óc Lạc Vân có vấn đề chắc cũng chỉ có một mình Sở Ninh Dực mà thôi!Hơn nữa Sở tổng vốn hẹp hòi, trong chuyện này lại đặc biệt hẹp hòi hơn nữa.Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực: “Hôn lễ quan trọng như vậy sao? Chuyện anh cầu hôn em cả thành phố này cũng đều biết hết cả rồi.”Sở Ninh Dực tự tay cởi áo của cô ra, sau đó cúi đầu hôn lên môi của cô:“Rất quan trọng.”Thủy An Lạc thở dài, cô chẳng cảm thấy nó quan trọng chỗ nào hết.Sở Ninh Dực xả đủ nước xong ngẩng đầu nhìn ai kia đang ngẩn người, sau đó kéo người lên: “Tắm đi.”“Anh đi ra ngoài đi.” Thủy An Lạc hoàn hồn lại rồi bỗng nhiên ôm lấy ngực của mình.Sở Ninh Dực hơi khinh bỉ cô, đã đến mức này rồi mới phản ứng được thì thôi không nói, ấy thế mà còn nói ra mấy câu ngu ngốc như vậy.Sở Ninh Dực tì trán lên trán cô, bàn tay to của anh cách