Tất nhiên là Thủy An Lạc có thể nghe ra sự ngả ngớn trong giọng nói của anh, ở chung một thời gian như vậy rồi, nếu cô không hiểu được ý tứ của Sở Ninh Dực thì đúng là ngớ ngẩn.Thủy An Lạc vội vàng đưa tay ra đỡ lấy anh, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác khó tả.Có lẽ là chua chát, là đau lòng hoặc là...!ngọt ngào!"Đừng có đối xử tốt với tôi." Thủy An Lạc đột nhiên nhỏ giọng nói, cô sợ mình sẽ không quay đầu lại được nữa.Bước chân Sở Ninh Dực hơi khựng lại, nghe cô nói vậy nhưng trong lòng anh lại không hề nghĩ vậy, cô không muốn đón nhận cái tốt của anh hoàn toàn là vì Mặc Lộ Túc, cũng giống như khi ra khỏi Thủy gia, cô rời khỏi anh chẳng qua cũng chỉ là muốn để Mặc Lộ Túc đưa cô về nhà.Càng nghĩ vậy, sắc mặt Sở Ninh Dực càng khó coi hơn.Còn Thủy An Lạc đang cúi đầu cắn rứt nên không chú ý đến sắc mặt đang dần thay đổi của anh.Sở Ninh Dực buông cánh tay cô ra, vịn vào lan can tự đi xuống.Thủy An Lạc cảm thấy bất ngờ với sự lạnh lùng đột ngột này, cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực đang đi xuống, trong lòng lại càng khó hiểu, lại...!làm sao thế?Thủy An Lạc không hề biết rằng, trong lúc Sở Ninh Dực đang lo lắng cho cô, thậm chí muốn dành không gian cho cô thì cô lại bước lên xe của người đàn ông khác, đối với Sở Ninh Dực mà nói thì cú sốc này quả thật không dễ nuốt.
Mà từ trước tới giờ, Sở Ninh Dực lại chưa bao giờ tự bạc đãi chính mình.
Nếu Thủy An Lạc đã chọc vào anh, anh đương nhiên sẽ đòi lại, mà đối tượng để đòi không phải Thủy An Lạc thì còn là ai được nữa?"Chú Sở, lái xe đến bệnh viện." Lần này, Sở Ninh Dực chẳng thèm bàn bạc với Thủy An Lạc mà tự mình quyết định luôn."Tôi..." Thủy An Lạc muốn phản bác, cô đâu có nhắc đến chuyện tới bệnh viện đâu, nhưng Sở Ninh Dực vừa lạnh lùng liếc qua một cái, Thủy An Lạc đã im bặt miệng lại.Tiểu Bảo Bối ngủ rồi, trong nhà đã có thím Vu trông coi nên Thủy An Lạccũng không cần phải lo lắng gì cả.
Cô cúi đầu hôn lên gương mặt xinh xắn của con trai, tựa sát vào con