“Nếu anh không muốn gặp anh ấy thì không gặp cũng được mà.” Long Man Ngân nhíu mày nói.
Bà thật sự không muốn nghe Lạc Vân dùng cái giọng điệu này mà nhắc tới Thủy Mặc Vân.Lạc Vân nhíu mày: “Anh biết đối với em mà nói thì ông ta là một ngoại lệ.”Thủy Mặc Vân không phải loại đàn ông cặn bã, mà trái lại ông là một anh hùng.Đấy chính là tình địch mà bất kể một người đàn ông nào cũng khó mà nhịn được.“Anh ấy vẫn là ba của Lạc Lạc, là người đã vực em dậy khi em chán nản nhất! Lạc Vân, mặc kệ anh thừa nhận hay không thừa nhận, nhưng trong những năm tháng không có anh thì người em yêu là anh ấy.”Chỉ tiếc rằng Thủy Mặc Vân lại không yêu bà như bà nghĩ, nếu không thì Thủy Mặc Vân sẽ không đẩy bà đi như vậy.Thế nên, ông trời đã định là họ phải mỗi người một ngả rồi.Long Man Ngân nói rồi nằm xuống.Chân mày của Lạc Vân lại càng nhíu chặt lại.***Trời còn chưa sáng mà người đã tỉnh dậy.Sau khi Thủy An Lạc tỉnh lại thì vẫn trợn mắt nhìn trần nhà, không độngđậy.Người khác mang bầu thì thích ngủ, cô đây thì ngủ không được.
Sáng nào cũng tỉnh lại từ sớm sau đó đờ người ra.“Sao thế?” Sở Ninh Dực ôm lấy cô.
Anh không mở mắt, có lẽ vẫn còn đang ngủ.“Em vẫn không hiểu, tại sao đàn anh phải làm như vậy?” Thủy An Lạc nhìn chằm chằm trần nhà thế nhưng lại đột nhiên bị Sở Ninh Dực cắn một cái vào vai.
Thủy An Lạc bị đau liền nhíu mày nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Anh làm gì thế?”“Em thế này là nằm trên giường của bản thiếu gia mà nghĩ về thằng đàn ông khác đấy à?” Sở Ninh Dực đanh giọng nói.Thủy An Lạc trợn trắng mắt rồi hơi nghiêng người, cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Sở Ninh Dực: “Anh Sở, em đang nói chuyện nghiêm túc.”Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của vợ ngốc nhà mình thì không để bụng nữa mà khẽ gật đầu: “Nói đi.”“Viên Giai Di thật sự là kẻ thù cuối cùng của anh phải không?” Thủy An Lạc nghiêm túc nói, sau đó thấy anh nhắm mắt lại thì dứt khoát banh mắt của Sở Ninh Dực ra: “Nhìn em đây này!”Sở Ninh Dực bị cô làm phiền đành phải mở mắt ra,