Thủy An Lạc lại nhìn về phía chiếc điện thoại di động của Sở Ninh Dực, tại sao lúc này đàn anh lại quay về, vì muốn giúp Viên Giai Di sao?Thủy An Lạc nghĩ vậy lập tức vươn tay với lấy cái điện thoại của mình,sau đó gửi một tin nhắn đi.[Đàn anh, lâu rồi không gặp, chúng ta gặp nhau chút đi.]Thủy An Lạc gửi xong tin nhắn thì đặt lại di động lên trên bàn.Thủy An Lạc cúi đầu xoa bụng mình rồi thấp giọng nói: “Hy vọng chú con không ngốc nghếch mà chọc giận ba con.
Nếu không thì ai cũng không cứu được chú con đâu.”Chắc là vì hôm qua ở công ty ba chơi quá mệt cho nên hôm nay Tiểu Bảo Bối vẫn chưa tỉnh lại.Sở Ninh Dực làm hai món ăn, đều là món mà Thủy An Lạc thích, những cái khác vẫn do thím Vu làm.Thím Vu lầm bầm bảo thiếu gia rất ít khi xuống bếp, kiểu gì thì kiểu thiếu phu nhân cũng phải ăn một chút, kể cả có nôn hết ra cũng phải ăn.“Đấy xem, cái thân già này lại quên mất rồi, hôm qua phu nhân có cho người đưa một ít thuốc bổ qua đây, tôi đang định sáng nay sẽ nấu canh cho thiếu phu nhân ăn, xem ra giờ lại phải chờ đến tối vậy.” Thím Vu ảo não nói.“Mẹ tôi đưa đến?” Sở Ninh Dực vừa ngồi gắp thức ăn cho Thủy An Lạc, vừa hỏi.“Đúng vậy, hôm qua phu nhân còn dặn tôi phải chăm sóc thiếu phu nhân thật kỹ, ba tháng đầu là quan trọng nhất đấy.” Thím Vu vừa nói vừa đi vào bếp sắp xếp những thuốc bổ đưa tới ngày hôm qua.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn thím Vu: “Anh xem, thím Vu cũng nói ba tháng đầu là quan trọng nhất, hay là hôn lễ...”“Nếu em không im đi thì có tin là anh cấm túc em trong nhà luôn không.” Sở Ninh Dực đanh giọng lại uy hiếp cô.Thủy An Lạc: “...”“Em vừa mới nói gì sao?” Thủy An Lạc lập tức trở mặt rồi ngoan ngoãncúi đầu ăn cơm tiếp.Thủy An Lạc âm thầm ảo não, tiết tháo của cô rơi đâu mất rồi?Khí thế khi đối mặt với Viên Giai Di đâu rồi?Sở Ninh Dực hài lòng xoa đầu vợ mình: “Không nói gì là tốt rồi.”Sau khi ăn sáng xong, Thủy An Lạc đi lên lầu xem Tiểu Bảo Bối, thấy con trai đang ngủ thì nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của nhóc một cái rồi mới ra khỏi nhà, đến bệnh viện.Thủy An Lạc không được