“Một lát nữa anh qua đón em.” Sở Ninh Dực nói dứt lời liền cúp máy.Thủy An Lạc thật sự không nghĩ đến chuyện chụp ảnh cưới này.
Vào lần tổ chức hôn lễ này thì toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ hết lên người Viên Giai Di.Thủy An Lạc cúp điện thoại xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Viên Giai Di đang đứng dựa vào cửa, cô ta chăm chỉ tới đây thật đấy.“Ảnh cưới sao?” Viên Giai Di nhẹ giọng lặp lại những gì mà cô ta vừa mới nghe được.Thủy An Lạc vuốt ve di động trong tay mình rồi thản nhiên ngẩng đầu nhìn Viên Giai Di.“Gần đây cô Viên rảnh rỗi lắm hả?” Thủy An Lạc nói.Viên Giai Di đưa tay đóng cửa lại rồi bước từng bước vào trong phòng:“Đúng là có chút rảnh rỗi, cho nên tôi tới tìm cô tán gẫu một chút đây.”“Tôi nghĩ giữa chúng ta đâu có chuyện gì hay để mà nói đâu!” Thủy An Lạc nhìn cô gái ngồi xuống trước mắt mình, cười lạnh nói.Viên Giai Di hơi thở dài: “Thủy An Lạc, tôi thật sự rất muốn nhìn xem hôn lễ của cô sẽ ra cái dạng gì đấy?” Viên Giai Di dùng tay chống cằm của mình, nhẹ giọng nói.Thủy An Lạc đứng dậy: “Được thôi, vậy tôi mời cô Viên đây tới dự hôn lễ thì sao nhỉ?”“Nhưng mà tôi lại sợ rằng cô sẽ chẳng có cái hôn lễ nào hết cả.” Viên Giai Di mỉm cười trả lời.Thủy An Lạc nhìn khóe miệng chồng chất ý cười của Viên Giai Di, có lẽ vì hiện tại gương mặt của cô ta đã gầy đến mức hóp lại cho nên khi cô ta cười thì những cơ bắp trên mặt co rút lại trông cực kỳ dữ tợn.“Cô có ý gì?” Thủy An Lạc trầm giọng nói.Viên Giai Di tiếp tục cười rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đã đứng dậy:“Thủy An Lạc, cô muốn giết tôi sao?”Thủy An Lạc nheo mắt tiếp tục nhìn cô ta.“Đáng tiếc, có lẽ cô mãi mãi chẳng có được cái cơ hội ấy đâu.” Viên Giai Di nói với vẻ sâu xa.Thanh âm của Viên Giai Di cứ như thể được truyền ra từ địa ngục.Viên Giai Di đứng dậy rồi chậm rãi đi về phía Thủy An Lạc, sau đó lướt qua bên người cô: “Tao chờ cái ngày mà mày phải đến cầu xin tao.”Thủy An Lạc khẽ nghiêng người nhìn Viên Giai Di mở cửa rời đi, cho đến khi bóng dáng của cô ta biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của cô.Hai bàn tay của Thủy An Lạc khẽ siết chặt.
Cô nheo