Lúc Thủy An Lạc tiễn Mân Hinh về thì đúng lúc An Phong Dương cũng bước xuống.“Vợ anh đâu?” An Phong Dương nghe thấy tiếng của Mân Hinh cho nên mới đi xuống.Thủy An Lạc bĩu môi nhìn lên lầu: “Chẳng phải vợ của anh đang ở trên lầu đấy sao?”Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì lập tức cảm giác quanh người rét run.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy ai đó đang đứng trên cầu thang.
Đôi mắt to củaThủy An Lạc lập tức xoay xoay rồi chân chó nói: “Chẳng phải chồng anh ở trên lầu đó sao?”Làm sao mà nói anh Sở lại là vợ được chứ? Cô ngứa đòn chắc?!An Phong Dương bước tới gí đầu cô một cái: “Con nhóc thối không biết xấu hổ này!”Thủy An Lạc lảo đảo nhìn nhìn An Phong Dương rời đi, thế nhưng vẫn không quên nói với theo một câu: “Chị Mân Hinh nói về sau em với chị ấy sống cùng nhau đó!”“Cạch cạch...” Đó là tiếng cửa nhà bên bị đóng lại.Chậc chậc chậc, có vẻ như cáu hơn bình thường rồi.Sở Ninh Dực bước từng bước xuống rồi đi vào bếp lấy nước.Thủy An Lạc không sợ chết mà chạy qua.
Cô ghé vào cửa kính phòng bếp nhìn anh: “Anh bảo người yêu cũ của anh đi làm gì đó?”Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái: “Lại ngứa đòn à?”“Đâu có đâu.” Thủy An Lạc lập tức nói: “Anh còn chưa trả lời em đấy, anh bảo Anh Xinh Trai đi làm gì vậy?”Sở Ninh Dực uống nước xong liền đè vai của cô xuống kéo lên lầu: “Có làm gì thì cũng không liên quan đến em, đi ngủ mau, mai còn phải đi chụp ảnh nữa!”Thủy An Lạc bĩu môi, cô cũng không xoắn xuýt chuyện có lấy được câu trả lời hay không nữa.“Mẹ em tới tìm em.
Mẹ dùng giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho em biết cảm giác của mẹ thật sự không được tốt, sợ em sẽ xảy ra chuyện.” Thủy An Lạc nói rồi ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.Sở Ninh Dực nhíu mày: “Mẹ vợ nghĩ nhiều rồi, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”“Vậy anh biết bây giờ có bao nhiêu vấn đề à?” Thủy An Lạc hỏi.Sở Ninh Dực vứt cho cô một ánh mắt như đang nhìn đồ ngốc, bộ cô nghĩ anh cũng ngốc như cô chắc?Thủy An Lạc: “...”Ánh mắt này có lực