Một lát sau, Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, cô mím chặt môi nhìn anh: “Em thấy tụi anh quá bảo thủ.
”Bảo thủ!Sở Ninh Dực vừa nghe thấy hai chữ này thì chẳng buồn suy nghĩ mà nói luôn: “Em có biết nếu không bảo thủ thì sẽ gây ra hậu quả gì không? Đêm qua có thể có mười thậm chí hơn trăm học sinh bị người khác dùng dao đâm.
Ngày mai hoặc ngày kia có lẽ ở cổng bệnh viện có mấy cái xe cứu thương nổ tung, hoặc có thể là cổng Sở Thị sẽ bị người hất axit, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
”Thanh âm của Sở Ninh Dực không lớn nhưng Thủy An Lạc nghe vào tai lại thấy rất chói.
“Em chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi mà!” Thủy An Lạc run rẩy thỏ thẻ: “Hơn nữa em cũng đã bảo là không phải ý kiến hay rồi, là anh cứ bảo em nói ra đấy chứ.
”Thủy An Lạc nói đến cuối cùng thì giọng đã run lên thấy rõ.
Sở Ninh Dực khựng lại, trong lòng thầm ảo não, đã bảo phải nói chuyện vui vẻ với nhau rồi cơ mà?Sở Ninh Dực đưa tay vuốt tóc cô: “Kỳ thực em nói cũng đúng, đúng là bọn anh bảo thủ qua, không ngờ cô ta vẫn có kế sách sau đó nữa.
”“Anh đừng an ủi em, em biết anh không hề nghĩ như vậy.
” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi tiếp tục nhéo ngón tay.
Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay cô để ngăn cô tiếp tục hành hạ bàn tay mình.
“Bà xã à, rốt cuộc là em đang sợ cái gì vậy?” Sở Ninh Dực bất đắc dĩ nói.
Anh quyết định đi thẳng vào vấn đề để nói chuyện với cô.
Thủy An Lạc không thể nghịch tay mình được nữa.
Cô chỉ có thể nhấc tay lên rồi cắn mạnh vào cánh tay của anh.
Sở Ninh Dực nhíu mày lại nhưng không ngăn cản.
Mãi đến khi Thủy An Lạc cắn đã rồi mới buông tay anh ra.
Cô thấp giọng nói: “Em biết, chuyện lúc trước vẫn là khúc mắc trong lòng anh, bất kể là đối với Lâm Thiến Thần hay là Lan Hinh anh đều không hài lòng với cách mà em xử lý, cho nên! ” Cô không nói gì thì tốt rồi.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô một cái: “Biết là anh không hài lòng nhưng em vẫn làm đấy thôi.
Vì sao lần