Thủy An Lạc thốt ra từng lời từng chữ như châu như ngọc, nhưng chữ nào cũng hung ác.
Dường như cô đang muốn đem nỗi hận thù của mình đối với Viên Giai Di truyền ra qua lời nói.Sở Ninh Dực đặt tay lên vai Thủy An Lạc để ngăn cô mất đi bình tĩnh.“Đằng nào tao cũng rơi vào tay của mày rồi, muốn làm gì thì tốt nhất là mày làm ngay đi, nếu không...” Viên Giai Di lại thở dốc, rõ ràng cô ta đang cố gắng chống đỡ.“Long Nhược Sơ sẽ tới đây sao?” Thủy An Lạc cười nhạt: “Nhìn cái tình cảnh ngày hôm nay mà cô vẫn không hiểu gì à?”Sở Ninh Dực vẫn đứng cạnh Thủy An Lạc đảm nhiệm trọng trách làm nền, giúp vợ ngốc nhà mình giả ngầu một cách tối đa.“Mày có ý gì?” Viên Giai Di ôm lấy lồng ngực của mình, lục ngủ ngũ tạng của cô ta đều cảm thấy đau đớn.Thủy An Lạc nhìn cô ta một cách thương hại: “Cô không nhìn ra rằng Long Nhược Sơ muốn giết cô sao? Cô đúng là hồ đồ rồi.” Thủy An Lạc nói rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.Lần này là vì để Viên Giai Di thấy ánh mắt thương hại của cô dành cho cô ta.“Không thể nào, không có tôi giúp đỡ thì làm sao bà ta có thể đưa...”“Đưa tôi đi hả? Nhưng mà Anh Xinh Trai của tôi ở dưới lầu đã mang một Viên Giai Di nghe lời lại hiểu chuyện đi rồi! Cô thật sự cho rằng người kiatới là để bảo vệ cô sao? Viên Giai Di, tôi thấy cô là người còn dại dột hơn cả Lâm Thiến Thần nữa.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô ta: “Cô quá hồ đồ rồi.
Cô có biết đứa bé trong bụng tôi có ý nghĩa như thế nào đối với Long Nhược Sơ không?”Viên Giai Di thở dốc kịch liệt.
Cô ta cúi đầu nhìn bụng của Thủy An Lạc, trên mặt cô ta lúc này chỉ còn lại hận thù.“Thế nhưng cô lại chỉ vì ghen ghét với tôi mà cho người xông ra trước đầu xe của tôi, muốn hại tôi phải sảy thai! Viên Giai Di, cô thật sự còn chẳng bằng Lan Hinh.
Với Long Nhược Sơ thì mạng của tôi chẳng đáng một đồng, thế nhưng đứa bé này lại hoàn toàn khác.” Thủy An Lạc khẽ thốt ra từng lời từng chữ.Và từng chữ ấy đều