Sở Ninh Dực hơi khom người, đặt Thủy An Lạc đang kinh ngạc xuống.
Kiều Nhã Nguyễn đi tới cạnh cô, khẽ nói bên tai: “Ngạc nhiên lắm đúng không, nhưng đừng có mà khóc, mất mặt lắm.
”Dù sao thì ngay đến một người ngoài cuộc như cô còn phải ngạc nhiên cơ mà.
Tua rua trước trán Thủy An Lạc được buông xuống, che đi gương mặt xinh đẹp của cô.
Kiều Nhã Nguyễn mặc lễ phục đứng sau lưng cô, chốc chốc lại chỉnh lại tà váy xộc xệch giúpThủy An Lạc.
Phong Phong đứng cạnh Sở Ninh Dực, thỉnh thoảng lại nhìn cô gái đang phía sau Thủy An Lạc.
Có lẽ đợi tới ngày anh ta giải quyết được chuyện trong nhà rồi, biết đâu cũng có thể cùng cô đi như thế này, chỉ là lúc đó họ sẽ là người đi đằng trước.
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc bước vào.
Đám phóng viên bị cấm chụp ảnh, nên chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Thủy An Lạc nhìn hai bên đường vào, không cẩn thận suýt nữa thì vấp vào tà váy của mình té ngã.
Sở Ninh Dực vội với tay ra ôm lấy eo, khẽ nói vào tai cô: “Anh có giữ lại cho em một bộ, muốn xem lúc nào cũng được.
”Thủy An Lạc nghe anh nói vậy, nước mắt suýt lại tuôn rơi.
Những mô hình kia được dựa vào hình tượng của hai người để làm ra, từng con trông đều giống vô cùng.
“Anh làm từ bao giờ thế?” Cô hoàn toàn không biết gì cả.
Vì kích động nên giọng nói của Thủy An Lạc lúc này cũng đã run hết cả lên.
Sở Ninh Dực ôm chặt lấy eo cô, nhưng lại không trả lời câu hỏi này.
Thủy An Lạc bước từng bước theo anh đi tới, nhưng vẫn không khỏi ngân ngấn nước mắt.
Cô từng cho rằng, dùng hiệu ứng điện tử chiếu lại quá khứ của họ đã là cực hạn rồi, nhưng không ngờ, anh lại dùng điện tử biến thành hiện thực.
Cô nói, anh đừng làm mấy cái kỹ thuật cao siêu làm gì, em xem không hiểu.
Thế nên anh liền làm đống búp bê này, đều là cô và anh cả.
Cô nhìn có thể hiểu được, còn rất rõ ràng nữa.
Suốt quãng đường này, họ từ những kẻ xa lạ trở thành quen biết nhau, từ quen biết lại trở nên xa lạ, từng bước từng bước, từng bước lại như giết chết con tim, mang theo đau khổ, nhưng cũng xen lẫn