Thủy An Lạc gật đầu.
Cô đưa tay lên tháo mũ phượng trên đầu xuống, đặt lên bàn, “Được, Viên Giai Di cô nhìn cho kỹ, không có Thủy An Lạc tôi, chiếc mũ phượng này cũng không phải là của cô.
” Thủy An Lạc nói rồi liền đi thẳng.
“Lạc Lạc.
” Sở Ninh Dực nắm lấy cổ tay cô, lắc đầu.
Thủy An Lạc mỉm cười nhìn anh, lại nắm lấy bàn tay đang nắm cổ tay mình, “Ở đây nhiều người thế này, em không đi sẽ khiến ba mẹ mất mặt, phải không, ba.
” Thủy An Lạc quay lại, người người đang ông trong bộ quân trang cương trực kia.
Sắc mặt của Thủy Mặc Vân tuy không tốt, nhưng ông vẫn vui vì quyết định của con gái mình.
Thủy An Lạc hít sâu, khom người buộc tà váy lên ngang hông, trông chẳng con gái chút nào, nhưng lại khiến mọi người nhìn mà không đành lòng.
“Lạc Lạc! ” Long Man Ngân sải bước đi tới nắm tay Thủy An Lạc, “Mẹ vào với con.
”“Mẹ, người mà bà ấy muốn đưa đi là con.
” Thủy An Lạc hít sâu, quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Phong trang điểm ở đâu?”“Anh đi với em.
”“Đừng đùa nữa, bà ta cạch mặt anh còn chẳng kịp kìa.
” Thủy An Lạc nói rồi nhìn xung quanh một lượt, “Anh chuẩn bị mọi thứ lâu như vậy, nếu để cô ta làm nổ, em sẽ quay lại cho banh xác cô ta đấy.
” Thủy An Lạc có chút tủi thân, những thứ này cô còn chưa kịp nhìn ngắm thật kỹ mà.
“Lạc Lạc! ”“Anh đừng nói nữa, còn nói nữa là em sẽ không muốn vào nữa đâu.
” Thủy An Lạc lại càng tủi thân hơn.
“Thủy An Lạc, cô còn lề mề cái gì nữa hả?”“Kêu cái gì mà kêu, tạm biệt cũng không được à?” Thủy An Lạc còn lớn tiếng hơn quát lại.
Sở Ninh Dực quay đầu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Đây không phải là lời thoại mà anh đưa cho Viên Giai Di, thế nên, tất cả những điều này đều là quyết định của mình cô ta.
Anh đã đánh giá cao người phụ nữ này rồi, cũng thầm khinh bỉ bản thân, không nên để cho cô ta thêm một cơ hội sống sót nào nữa.
Phòng trang điểm cũng là phòng thay đồ, là căn phòng đơn độc trong gióc bên phải của khách sạn.
Cả tầng này đều đã