"Còn câu sau đó đâu?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói."Cái gì?" Thủy An Lạc sững người, trong bút ghi âm câu nói cuối cùng chính là câu của Bạch Dạ Hàn, sau đó còn gì nữa đâu.Nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực liền biết cô chỉ nghe được một nửa cuộc trò chuyện ngày hôm đó."Thủy An Lạc, tạm thời tôi không hỏi em tại sao em lại nghe được đoạn hội thoại này."Tim Thủy An Lạc đập thình thịch, tạm thời không hỏi, ý của anh ta là sau này sẽ hỏi tới hả? Mà theo như lời Sở Ninh Dực nói thì rõ ràng có ý là chuyện này sự thật không phải như cô nghe được."Thủy An Lạc, mẹ nhà nó chứ, em không hỏi tôi mà đã tự mình cắt câu lấy nghĩa.
Con mẹ nó, ai cho em cái quyền đó hả?" Sở Ninh Dực quát ầm lên.Thủy An Lạc run bắn lên, ngây ra mất một lúc mới lí nhí nói, "Mẹ tôi bảo, mắng người khác là không tốt đâu."Thủy An Lạc nói xong, hận không thể tự tát cho mình một phát, cô đang nói cái gì thế? Bây giờ là lúc nói đến cái đó à?"Tôi cắt câu lấy nghĩa lúc nào? Anh có dám nói với tôi là những câu đó không phải do anh nói không?" Thủy An Lạc tìm lại khí thế của mình, tiếp tục dùng sức đẩy anh ra.Một tay Sở Ninh Dực túm chặt lấy cổ tay đang vùng vẫy của cô, "Thủy An Lạc, mấy năm nay em thi trượt nhiều là vì dung lượng não của em khôngđủ dùng hả?" Sở Ninh Dực cáu tiết gắt lên, bởi vì cô thà tin vào đoạn đối thoại không hoàn chỉnh mà người khác đưa cho chứ không chịu đối chứng với anh.
Chuyện cô không tin tưởng vào anh khiến Sở Ninh Dực không sao có thể kiềm chế được cơn giận trong lòng mình."Sở Ninh Dực".
Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt to tròn chứa đầy căm hận, "Đừng có nói như thể mình là một kẻ ngoài cuộc như thế, không phải anh vẫn tới chỗ bạn gái của cũ của mình đấy à? Anh tốt với tôi chẳng lẽ không phải chỉ vì quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo Bối hay sao?""Thủy An Lạc!" Sở Ninh Dực tức giận quát lớn, nghe giọng nói hoài nghi của cô, tâm trí của anh nhất thời bị lửa giận chiếm hết, không còn nghe ra được sự chua chát cùng tủi thân cũng chất chứa trong giọng nói của cô nữa,