Tiểu Bảo Bối về lại vòng tay của mẹ lập tức rúc đầu vào lòng Thủy An Lạc, như thể sợ sẽ bị bế đi lần nữa."Thắng nhóc này đúng là ngứa đòn, y như ba mẹ nó vậy." An Phong Dương nhìn bộ dạng trốn tránh của Tiểu Bảo Bối thì hừ hừ hai tiếng.Thủy An Lạc cũng hầm hừ hai tiếng đáp trả lại.An Phong Dương đá chân quăng đôi dép giá 5 đồng mua ở chợ xuống đất, sau đó gác chân lên bàn trà rồi hời hợt nói: "Nói đi, bị Sở Đại đuổi hay là tự chạy đi?""Em đã bảo là em tự đi rồi mà, là em tự đi đấy." Thủy An Lạc trợn trắng mắt cãi lại.Để đảm bảo mình là đồng minh đáng tin, Thủy An Lạc liền dùng tốc độ sét đánh kể lại hết mọi chuyện cho An Phong Dương nghe, sau đó bưng cốc nước lên uống."Ý của em là, em không xác định được là Sở Đại có thích em hay không, nhưng lại không có ý định nhường cậu ấy cho người khắc cho nên mới khiến cậu ấy nghĩ là em đi, nhưng thật ra là em không đi đâu à." An Phong Dương tóm tắt lại câu chuyện một lần nữa."Đúng, chính nó!""Đúng cái gì mà đúng! Thủy An Lạc, em nói xem trông em thông minh như thế, mà sao lại làm ra cái chuyện đem não cất vào két sắt thế này hả." An Phong Dượng hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Thủy An Lạc.Thủy An Lạc tự dưng bị An Phong Dương mắng dồn cho một trận thì ngẩn cả ra."Ya ~ ya ~" Tiểu Bảo Bối quơ cái tay bé xíu như thể muốn đánh An Phong Dương, ai cho chú quát mẹ con hả."Não anh mới nhét két ấy, thậm chí còn mất cả chìa khóa nữa." Thủy An Lạc phản bác lại.An Phong Dương đưa tay vuốt mặt mình một cái rồi mới nói: "Lạc Lạc, em nghe anh nói một câu này, giờ em về ngay cho anh.
Anh đảm bảo với em sau này cậu ấy sẽ thương em, chiều theo em, đối xử với em còn tốt hơn là với con trai cậu ấy nữa đấy.""Em không tin, từ nhỏ đến lớn anh toàn lừa em." Thủy An Lạc khinh bỉnhìn anh ta."Em gái à, em nói xem, mấy chuyện lớn anh đây đã từng lừa em bao giờ