Con tim yếu đuối của Thủy An Lạc tiếp tục run lên, cuối cùng vẫn phải thừa nhận là mình đang hoảng sợ nên đành cúi gằm mặt xuống ăn sáng."A pu~" Tiểu Bảo Bối vung cái tay nhỏ, toe toét cái miệng nhìn ba mình.Sở Ninh Dực cúi đầu, đối diện với gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn của con trai, sự băng giá kia dần thu lại, vẻ mặt đen thui kia cũng dần biết mất.Đó là vợ anh, là mẹ của con anh, do chính anh lựa chọn!Giữa suy nghĩ muốn bóp chết cô hay làm mình tức chết, quả nhiên anh vẫn lựa chọn phương án sau.Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ kéo lên rồi nhẹ nhàng nói, "Lớn thì em mới thoải mái chứ, không phải thế sao?""Phụt!!!"Thủy An Lạc phụt hết cả cơm ra, đôi mắt kinh hãi mở to nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi trước mặt.
Cô nuốt nước bọt đánh ực một cái, hận không thể dùng nước bọt của mình mà phun chết Sở Ninh Dực luôn cho xong.Anh zai à, cái tôi nói là tuổi tác, tuổi tác đó hiểu không hả, ai nói tới cái đó của anh chứ?Lại nói, thoải mái cái mông, làm cô đau chết đi được.Nhưng Sở tổng vĩ đại à, anh ngồi bế con nghiêm túc như thế mà lại đi nói ra cái câu tục như vậy liệu có thật sự tốt không?Nhìn dáng vẻ kinh hãi như thế của Thủy An Lạc khóe môi Sở tổng khẽ cong lên.
Hồi còn tham gia quân ngũ, anh từng sống trong ký túc xá tập thể.
Ở cái nơi toàn đàn ông như thế thì câu thô tục nào mà chẳng mở mồm ra nói được.Nhưng hồi đó, Sở tổng lạnh lùng của chúng ta hầu như chỉ nghe thôi chứ chưa từng nói bao giờ.
Còn cái hồi quen với Viên Giai Di, trong tiềm thức của anh, anh luôn nghĩ rằng nói những điều như vậy thì thật không hay chút nào.
Nhưng giờ, khi đối diện với Thủy An Lạc, anh cứ buột miệng mà nói thôi, hoặc trong tiềm thức của anh, anh đã chấp nhận Thủy An Lạc là vợ mình rồi.
Vợ chồng với nhau kể cả có "trắng trợn" một chút thì ngược lại anh vẫn cảm thấy đấy là một thú vui, đặc biệt là khi trông thấy dáng vẻ kinh hoàng đỏ mặt này của cô.Thủy An Lạc cảm thấy mình đang bị "tấn công" tinh thần, cô cần phải bình tĩnh.
Cô không phải là đối thủ của Sở tổng, vì Sở tổng căn bản không bao giờ theo đúng kịch bản cả.
Những lúc thế này không phải anh