Nhìn thím Vu mở cửa, Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực một cái, sau đó cái người khiến cô chưa có chút tâm lý chuẩn bị nào đã xuất hiện trước mặt cô.Hà Tiêu Nhiên đẩy cửa bước vào, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy, đang nghĩ xem mình rốt cuộc nên xưng hô thế nào.Hà Tiêu Nhiên đặt cái hộp giữ nhiệt trên tay lên bàn, "Nghe bảo sáng naydính nước mưa, tôi có bảo người nấu trà gừng cho cô đây." Tuy không thấy được sự nhiệt tình trong giọng nói của Hà Tiêu Nhiên, nhưng tâm ý của bà là thật."Ồ, gừng này không phải đầu năm là người ta tặng cho lão gia hay sao? Phu nhân vẫn giữ đó không dùng đến à." Thím Vu cười tít mắt mở miệng nói.Hà Tiêu Nhiên quay lại trừng thím Vu một cái, hình như đang trách bà lắm lời quá.Tim Thủy An Lạc đập thon thót, cô thật sự không thể đoán được là bà mẹ chồng này đang có ý gì nữa.Hà Tiêu Nhiên đưa tay ra, muốn bế lấy Tiểu Bảo Bối.
Thủy An Lạc không dám không đưa, đành phải cẩn thận giao nhóc cho bà nội.Tiểu Bảo Bối không hề sợ người lạ, tuy không nhớ bà nội nhưng cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn nằm trong lòng bà.Hà Tiêu Nhiên ngồi xuống sofa, Thủy An Lạc chỉ có thể lấy cái bát trong hộp ra, sau đó mùi trà gừng thơm phức lập tức bốc lên, quả nhiên là làm từ gừng ngon, nhưng thế này chẳng phải sẽ cay chết cô sao?"Chuyện hôm nay tôi biết cả rồi, Lâm Thiến Thần làm vậy đúng là sai, nhưng sau này cũng đừng vì thế mà tự làm khó bản thân mình." Hà Tiêu Nhiên muốn nói đến chuyện cô dầm mưa ngày hôm nay.Tim Thủy An Lạc đập thình thịch.
Trạng thái của mẹ chồng trước hình như có gì đó kỳ kỳ, bà ấy đang quan tâm đến cô sao?"Bác gái, bác..." Chắc đây không phải là sự dịu dàng trước cơn bão táp đấy chứ?Hà Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ phòng bị của Thủy An Lạc thì khẽ cau mày, nhưng cũng không so đo với cô."Hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là để với