Thủy An Lạc tò mò, hơn nửa đêm rồi còn ai có thể tới nhà cô giờ này nữa chứ?Sở Ninh Dực ra mở cửa, trong lòng lại thầm khinh bỉ chỗ ở của Thủy An Lạc một lần nữa.
Nhà cửa kiểu gì mà ngay đến cái mắt mèo cũng không có, có mỗi hai mẹ con cô sống ở đây mà cũng không sợ người xấu ngấp nghé sao?Thủy An Lạc lẽo đẽo theo sau, túm lấy tay Sở Ninh Dực và núp sau lưng anh.
Cả người chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ ngó ra y như một cô bé con nấpsau lưng ba của mình.Nhưng mà người xuất hiện trước mặt cô không phải ai khác mà chính là chú Sở vừa tất tả chạy tới.
Chú Sở thấy cửa vừa được mở ra đã vội vàng nói: "Thiếu gia, Viên tiểu thư tỉnh rồi, nhưng lúc này tâm trạng không được ổn định." Chú Sở lên tiếng.Sở Ninh Dực cau mày lại, Thủy An Lạc nghe thấy vậy liền buông luôn cánh tay của anh ra.
Trên đời này, người thân duy nhất của Viên Giai Di chắc chỉ còn mỗi Sở Ninh Dực thôi, vào lúc này nếu Sở Ninh Dực thật sự bỏ rơi cô ta, vậy có thể nói anh chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.Quả nhiên, sau khi Sở Ninh Dực cau mày, anh chỉ dặn dò chú Sở bảo ông đưa Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối về, sau đó liền nhấc chân rời khỏi nhà cô luôn.Thủy An Lạc hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông đang vội vàng chạy xuống lầu."Thiếu phu nhân." Chú Sở hơi cúi đầu.Thủy An Lạc quay lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang nằm trên giường nhỏ, sau đó cô bế nhóc con lên rồi ngẩng đầu nhìn chú Sở: "Chú Sở, chú cứ ra ngoài chờ cháu trước đi."Chú Sở gật đầu, cũng chẳng nghi ngờ gì cô.Lúc chú Sở ra ngoài rồi Thủy An Lạc mới cởi cúc trên ra cho Tiểu Bảo Bối bú, nếu không một lát nữa thằng nhóc này cũng sẽ tỉnh lại vì đói mất.
Thủy An Lạc khẽ mím môi nhìn ra ánh trăng bên ngoài.
Nếu như lần này cô lại chắp tay đem Sở Ninh Dực nhường cho người khác thì cô không còn gọi là Thủy An Lạc nữa rồi."Con ngoan ngoãn, ăn cho no rồi về nhà với ông Sở nhé.
Mẹ phải đi chiến đấu đây." Thủy An