Thủy An Lạc ngủ thẳng một mạch tới chiều trong chiếc chăn tràn ngập mùi hương của Sở Ninh Dực.
Cô chớp mắt nhìn trần nhà vừa thân thuộc lại vừa xa lạ kia.Một năm trước, cuối tuần nào cô cũng ở trong căn phòng này.Nhưng giờ thì sao?Cô chẳng thể nào nhìn rõ được tương lai của cô và Sở Ninh Dực, nguyên nhân khiến anh đưa cô về đây là vì Tiểu Bảo Bối.Thủy An Lạc muốn xua tan hình bóng của Sở Ninh Dực trong lòng mình đi, nhưng khắp cả căn phòng này đều toàn là mùi hương của anh."A!!!" Thủy An Lạc hét lên một tiếng, nhưng lại không cẩn thận động đến vết thương trên người.
Cô không nhịn được lại hít một hơi lạnh."A!!!" Thủy An Lạc nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, con tim bé nhỏ không kiềm chế được lại đập rộn lên.Lúc này, Sở Ninh Dực mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, nhìn thôi cũng biết cả ngày nay anh không ra ngoài rồi.Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc bị giật mình, cũng không hề nhận thức ra việc chính mình vừa làm người ta phát hoảng.
Anh đưa tay lên sờ trán Thủy An Lạc, thấy không sốt nữa mới yên tâm, "Xem ra đỡ nhiều rồi, còn có sức để mà hét thế cơ mà." Sở Ninh Dực nói rồi từ từ tiến sát lại phía cô, phả hơi thở ấm nóng của mình lên mặt cô.Thủy An Lạc muốn lùi lại ra sau, nhưng đằng sau cô lại chỉ có lớp đệm mềm mại, hơn nữa tư thế này còn mờ ám hơn cả dồn giường tới mấy phần nữa chứ."Eo tôi đau..." Thủy An Lạc bỗng mở miệng nói, nhưng nói xong không nhịn được lại phải tự phỉ nhổ bản thân ngu si, cô điên rồi sao? Sao lại nói ra cái câu như thế?Sở Ninh Dực lúc này cũng đang sững sờ vì anh cũng không ngờ là Thủy An Lạc sẽ nói ra một câu như vậy.
Anh áp hai tay mình lên hai bên má của cô, vì anh cười nên môi anh cứ chạm vào vành tai cô, mang đến cảm giác tê dại bứt rứt."Anh..."Thủy An Lạc còn chưa nói hết, âm thanh đã bị đôi môi của Sở Ninh Dực chặn lại.
Cô khẽ rên lên một tiếng, nhưng lại nhanh chóng bị anh cướp mất.Sở Ninh Dực cũng không biết tại sao, nhưng nhìn cô nói chuyện, anh liền mất hết