Hình như Hà Tiêu Nhiên không nghĩ tới việc Thủy An Lạc bỗng nhiên lại xuống thế này nên sắc mặt của bà cũng càng khó coi hơn.
Dù gì với một người cao ngạo như bà, thì đây chẳng khác gì như đang nói xấu sau lưng người khác rồi bị người ta bắt gặp."Dù sao thì con cũng tự mình nhìn nhận kỹ vấn đề đi." Hà Tiêu Nhiên vứt lại một câu rồi đứng dậy đi thẳng luôn."Bác gái." Thủy An Lạc bỗng lên tiếng gọi Hà Tiêu Nhiên lại, ngăn không cho bà rời khỏi đây.Sở Mặc Bạch vừa giao lại cháu trai cho thím Vu để đứng dậy thì nghe thấy tiếng Thủy An Lạc gọi, vì thế liền ngẩng lên nhìn qua chỗ cô.Thủy An Lạc siết chặt hai tay chạy nhanh xuống, đứng chắn trước mặt Hà Tiêu Nhiên rồi nghiêm túc nói, "Bác gái, về vấn đề của Viễn Tường, cháu mong bác sẽ cho cháu một khoảng thời gian.
Cháu cần nguồn đầu tư của Sở Thị, nhưng chắc chắn cháu sẽ không để khoản đâu tư này của Sở Thị trở thành vô giá trị."Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày.
Anh nghĩ liệu có phải cô nàng này bị bắt cóc xong đầu óc có vấn đề luôn rồi không.Sở Mặc Bạch cuối cùng cũng có cùng chung suy nghĩ với con trai mình, một cô nhóc học y ra chẳng lẽ còn muốn đi làm ăn buôn bán luôn à?"Lạc Lạc, đây đều là những việc mà Ninh Dực nó nên làm, thế nên..." Sở Mặc Bạch không nhịn được mở miệng nói."Được, tôi cho cô một năm.
Chỉ cần Viễn Tường có dấu hiệu phục hồi, tôi sẽ đồng ý cho Ninh Dực để Viễn Tường hoạt động song song với Sở Thị." Hà Tiêu Nhiên cười lạnh lên tiếng."Ba tháng." Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.
Anh đứng dậy đi đến phía sau Thủy An Lạc rồi đặt một tay đặt lên vai cô: "Ba tháng thôi, con đảm bảo Viễn Tường có thể phục hồi được."Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn anh, trong đôi mắt cô thể hiện sự kinh hãi của mình, anh zai à, một năm đã là miễn cưỡng lắm rồi, anh đừng có hại tôi nữa mà!!!Khóe miệng của Hà Tiêu Nhiên lạnh lùng cong lên, cuối cùng không nói gì thêm nữa mà xoay người rời khỏi đây luôn.Sở Mặc Bạch mỉm cười, đi theo Hà Tiêu Nhiên ra về."Sở Ninh Dực, tôi phải bóp chết anh!!!" Thủy An Lạc nói rồi quay lại bóp cổ Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực lùi lại, Thủy An Lạc cũng