Thủy An Lạc sững cả người, nhưng cô cũng không chút lưu luyến mà mở cửa xuống xe luôn.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc bỏ đi thì vỗ mạnh tay lên vô lăng một cái, chiếc xe tựa như một mũi tên đã bắn khỏi cung, phóng đi thẳng.
Thủy An Lạc nhìn chiếc xe mất hút sau đó ngửa mặt nhìn lên trời, cố gắngđể nước mắt mình không rơi xuống.
Viên Giai Di xảy ra chuyện, anh lúc nào cũng là người chạy tới đầu tiên, chỉ bởi vì người thân của cô ta đều qua đời vì anh, cho nên anh phải có trách nhiệm với cô ta.
Đây thật là một lý do cao thượng! Lúc nào anh cũng chất vấn quan hệ giữa cô và đàn anh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc bên cạnh anh còn một Viên Giai Di cũng chẳng rõ thân phận là gì.
Từ xa Lạc Hiên đã trông thấy Thủy An Lạc xuống xe, sau đó lại thấy Sở Ninh Dực bỏ đi, thế nên lúc này mới từ từ lái xe tới gần chỗ Thủy An Lạc.
"Lên xe đi, biết ngay là cô sẽ bị cậu ta bỏ lại mà.
" Lạc Hiên hạ cửa kính xe xuống, nói với cái giọng biết tỏng mọi thứ.
Thủy An Lạc nhìn anh ta rồi dùng sức khịt mũi một cái, cuối cùng thì cười khẩy một tiếng: "Ông chú biến thái này, chúng ta quen thân lắm à?"Lạc Hiên nhếch môi, "Nếu tôi mà là ông chú biến thái thật thì cô nghĩ cô còn đứng yên ở đây được đấy à.
Hơn nữa, cô phải biết là đêm hôm thế này, một cô gái trẻ như cô ở bên ngoài là rất nguy hiểm.
""Vậy cũng không cần anh lo.
" Thủy An Lạc nói xong liền bước qua xe của anh ta, dừng lại bên đường bắt xe.
Lạc Hiên xoa cằm nhìn Thủy An Lạc bước lên taxi, "Chảnh thật đấy.
" Nói xong liền khởi động xe đuổi theo chiếc taxi vừa đi.
Sở Ninh Dực quay xe tại ngã tư phía trước, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, anh nhận được một cú điện thoại, "Lạc Hiên?" Anh nhíu mày, "Tôi biết rồi, bảo vệ phu nhân cho tốt.
" Sở Ninh Dực nói xong, thò tay vào trong hộp chứa đồ phía trước lấy ra một viên đá màu trắng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thủy An Lạc lên xe, nói địa điểm xong liền tựa vào ghế nghỉ ngơi.
"Cô gái, cãi nhau với bạn trai à?" Tài xế cười ha hả, vì ở trong bóng tối nên cô không thấy rõ dáng vẻ của người đó, nhưng chỉ nghe giọng thôi cũng khiến người ta không thích nổi rồi.
Thủy An Lạc không muốn nói chuyện, cho nên cũng không trả