Lúc Thủy An Lạc chạy về trường thì Kiều Nhã Nguyễn đã ngủ rồi, may mà giờ vẫn còn đang trong kỳ nghỉ nên cô quản lý ký túc cũng không trách sao Thủy An Lạc về muộn mà để cô lên luôn.Kiều Nhã Nguyễn bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ầm trời."Ra đây, ra đây, đứa nào thế?" Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.
Phòng ký túc cô đang ở là một gian dành cho bốn người.
Chuyện buổi tối lên tàu, nửa đêm mới tới thế này cũng thường xảy ra, cho nên giờ này còn có người gõ cửa cô cũng không lấy gì làm lạ cả.Kiều Nhã Nguyễn vừa mở chốt, Thủy An Lạc liền đẩy cửa bước vào, có điều cái giọng mũi nghẹt đặc cũng đủ thấy rõ được trước đó cô đã trải qua điều gì.Kiều Nhã Nguyễn thấy thế liền sửng sốt, vội đóng cửa lại rồi bật đèn lên, "Làm sao thế này?""Tao phải ra khỏi nhà anh ta." Lúc này Thủy An Lạc không khóc, có lẽ bởi vì ban nãy cô đã khóc đủ nhiều rồi nên giờ giọng cũng đã khàn cả đi."Thế còn Tiểu Bảo Bối thì sao?" Kiều Nhã Nguyễn thấy Thủy An Lạc ngồi xuống trên giường, bước qua rót cho cô một cốc nước rồi kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.Ký túc xá của họ không có giường tầng giống như bình thường, mà bốn chiếc giường đều là giường đơn, ở giữa có một cái bàn đọc sách, xung quanh bày bốn cái ghế."Tao vẫn còn bản thỏa thuận ly hôn mà anh ta đã ký mà.
Tiểu Bảo Bối vốn thuộc về một mình tao, kể cả có lên tòa tao cũng không sợ." Thủy An Lạc căm giận nói."Ạch!" Kiều Nhã Nguyễn gãi mặt, "Sở tổng đã làm gì mà khiến mày giận đến mức này vậy?" Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền nhận lại cốc nước mà cô đã uống cạn.Thủy An Lạc cố gắng hít sâu mới hơi, sau đó thuật lại mọi chuyện.Kiều Nhã Nguyễn nghe mà như rớt vào màn sương mù, sau khi Thủy AnLạc kể xong cô mới nói: "Ý của mày là, Sở Ninh Dực biết Lâm Thiến Thần sai Thủy An Kiều bắt cóc mày, nhưng lại không có chứng cứ, hơn nữa anh ấy cũng biết hôm nay Lâm Thiến Thần đã cố tình tìm một gã lái xe lậu tới.
Cho nên, sau khi cô ta khiến Viên Giai Di bị dị ứng, anh ấy liền thuận theo ý cô ta cố