Bàn tay đang bắt lấy tay Thủy An Lạc từ từ buông lỏng.Sợ?Sợ hãi?Đó là cảm giác rất ít khi anh gặp phải, thậm chí là chưa từng xuất hiện bao giờ.Thủy An Lạc thấy anh buông tay rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh, "Sở Ninh Dực, nếu không còn chuyện gì, tôi mong anh đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, một lần cũng không." Thủy An Lạc nghiến răng nói, sau đó đẩy anh ra bước lên lầu.Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc bỏ đi, lại một lần nữa cúi xuống nhìn bàntay trống rỗng của mình.Cô ấy phải hận mình đến thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy?Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối nhanh chóng chạy lên lầu, như thể sợ anh sẽ đuổi theo, vì cô thực sự không biết mình phải làm thế nào mới có thể đối mặt được với anh nữa.Sở Ninh Dực quả thực muốn đuổi theo, nhất là khi anh nhìn thấy Tiểu Bảo Bối đang tủi thân ngoái lại nhìn mình.
Nhưng, đúng lúc anh định đi lên thì có người gọi giật anh lại."Tôi nói này Sở Đại, vấn đề của cậu còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đi lên đó làm gì?" An Phong Dương mở cửa xe bước xuống, bất đắc dĩ nhìn người anh em của mình.
Nếu không phải nể tình hai người cùng nhau lớn lên, anh thực sự không muốn để ý đến thằng cha ngớ ngẩn này chút nào.Sở Ninh Dực quay đầu lại, sắc mặt khó coi vô cùng: "Nói cái gì đấy?"An Phong Dương hơi nhún vai, "Thật ra tôi thấy Bạch Nhị với Phong Tứ nói đúng lắm, chúng tôi thật sự cảm thấy rất đồng cảm với Em Đẹp Gái nhà tôi.Còn nữa, di chứng của cái bệnh IQ quá cao này của cậu khiến chúng tôi rất mãn nguyện." An Phong Dương tủm tỉm nói.Ánh mắt của Sở Ninh Dực càng thêm âm trầm, "Ai nói?"Đồng cảm với Thủy An Lạc, là bởi vì anh không tốt à?Nói anh bị di chứng bởi IQ quá cao ý là đang chế giễu anh không biết yêu đấy à?"Chuyện này, câu đầu là Bạch Nhị nói, còn câu sau tất nhiên chính là Phong Tứ nói rồi." Còn anh chỉ thuật lại chuyện của cậu ta cho thím Vu mà thôi, cho nên bây giờ thím Vu mới về phe Thủy An Lạc này.Nếu nói đến thần trợ công trong chuyện này, e