"Cảm ơn.
" Một lúc sau, Sở Ninh Dực cuối cùng cũng mở miệng, sau đó liền cúp máy.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn di động trong tay, tiếng cảm ơn cuối cùng của Sở tổng, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy nhói lòng.
Đứa trẻ đángthương, chung quy cũng chỉ là một người cao cao tại thượng không thể tới gần với tình cảm chân thật của mình mà thôi.
Có điều, nhìn thấy đám phóng viên kia khiến cho tâm trạng Kiều Nhã Nguyễn tốt hơn bao giờ hết, cảm xúc hưng phấn này có lẽ chỉ có mình cô mới hiểu được.
Cuối cùng Phong Phong cũng có thể biến khỏi đây được rồi.
Cơn gió khẽ đưa, lay động chiếc chuông gió treo trên cửa.
***Khi Tiểu Bảo Bối không tìm thấy ba mình đâu, cậu nhóc còn có một món đồ chơi khác, đó chính là một cái xe tập đi, lúc này cu cậu đang cưỡi trên cái xe mới của mình "gào thét" trong phòng khách.
Thủy An Lạc ngồi dưới đất vừa ăn vặt vừa đọc sách, thím Vu vẫn không ngừng dọn dẹp nhà cửa, mặc dù đến Thủy An Lạc cũng chẳng hiểu rốt cuộc thì bà đang dọn cái gì nữa.
Tiểu Bảo Bối dùng cái xe tập đi đi đến bên cạnh mẹ mình, vươn cái tay nhỏ ra đòi ăn, còn ê a kháng nghị với mẹ mình, mẹ không thể ăn mảnh một mình như thế được.
Thủy An Lạc dẩu mỏ, ý bảo nhóc con còn chưa ăn được.
Tiểu Bảo Bối cũng học theo mẹ chu mỏ ra, nhưng không ra hiệu gì cho mẹ cả mà ngay sau đó liền òa khóc lên, cái tay còn chỉ chỉ vào đống đồ ăn ngon lành kia.
Thủy An Lạc đau đầu không thôi, đưa tay bế cậu nhóc từ trong xe ra, sau đó nhìn một bàn toàn những đồ ăn bị thím Vu liệt vào danh sách độc hại, hình như chẳng có gì cho trẻ con ăn được cả.
Dưới ánh mắt mong chờ của con trai bảo bối, Thủy An Lạc vẫn đang cố gắng tìm thứ gì cho con trai ăn được, đúng lúc đó thì di động trên bàn vang lên.
Thủy An Lạc liếc nhìn màn hình hiển thị, ấn từ chối nghe máy luôn.
Sở Ninh Dực thấy điện thoại báo bận liền nhíu lông mày lại, không phải cô ấy không nghe thấy, mà là đã cúp máy.
Sở Ninh Dực gọi lại một lần nữa, lần này thì cô tắt máy hẳn.
Không biết là cô tắt máy hay cho anh vào danh sách đen nữa?Sở Ninh Dực nghĩ, tính khí của cô nhóc này đúng là