Thủy An Lạc vừa mới đi tới cửa nhà đã thấy có giọng nói bên trong truyền ra, thím Vu đang nói chuyện với ai vậy?Tiểu Bảo Bối?Thủy An Lạc run lên, Tiểu Bảo Bối còn chưa biết nói mà, hơn nữa đó rõ ràng là giọng nói của một người đàn ông.
Cô định lấy chìa khóa mở cửa nhưng lúc này mới phát hiện túi xách của mình vẫn đang để ở khách sạn, để mai tới đó lấy sau vậy, cô đành gõ cửa để thím Vu ra mở cửa cho mình.
Cánh cửa bật mở, Thủy An Lạc vừa chống cửa đi vào vừa hỏi: "Thím Vu, cháu! " Cô còn chưa nói xong đã bị người đứng trước mắt làm cho giật mình: "Anh, sao anh lại ở đây?""Ôi, tiểu thư của tôi ơi! Đây là con của ba dượng tiểu thư, là anh trai của cô đấy!" Thím Vu cười ha hả nói, rõ ràng bà có ấn tượng rất tốt với Lạc Hiên.
"Anh cháu?" Thủy An Lạc vừa đóng cửa lại vừa nhìn Lạc Hiên, suýt nữa thì cô bị tiếng hét của thím Vu làm cho sợ chết khiếp.
"Ý tiểu thư, chân của cô bị làm sao thế này?" Thím Vu vừa kêu lên vừa kéo Thủy An Lạc ngồi xuống.
Thủy An Lạc không để ý tới thím Vu, đầu cô còn đang luẩn quẩn phân tích mối quan hệ này, ý của bà đây chính là con riêng của ông ba dượng đẹp trai của cô ấy hả.
Chẳng trách sao lại mang họ Lạc, cái họ nghe đến là kỳ.
Lạc Hiên đi tới ngồi xuống đối diện Thủy An Lạc: "Tôi nói chứ, cô mới đi tham gia có buổi tiệc rượu thôi mà đã bị người ta ức hiếp thành ra thế này rồi à?”"Ai bị bắt nạt chứ? Chẳng qua là tôi không thèm chấp nhặt với bọn họ thôi nhé?" Thủy An Lạc trợn trắng mắt: "Mẹ tôi có khỏe không?""Dì vẫn khỏe, hai người họ đi chu du thế giới của hai người rồi, chắc chẳng ai thèm nhớ tới hai đứa chúng ta nữa rồi!" Lạc Hiện nhún vai nói.
Thủy An Lạc thở dài, mẹ cô quả nhiên có tình yêu mới thì không cần con gái nữa rồi.
"Thế anh đến đây làm gì?" Thủy An Lạc không khách khí mở miệng hỏi:"Chuyện hôm đó tôi đã cảm ơn anh rồi mà.
""Chẳng lẽ cô không thấy hai kẻ bị vứt bỏ như chúng ta đáng thương lắm à?" Lạc Hiện vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc, đặt tay lên bả vai cô: "Cô bị mẹ cô vứt bỏ, còn tôi thì bị ba tôi bỏ rơi…”"Còn lâu mẹ mới vứt bỏ tôi!" Thủy An