Mặc...!thiếu gia?Thủy An Lạc tò mò ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, không phải anh nói đây chỉ là tiệc gia đình thôi sao?Lan Hinh có thể tới được đây vì cô ta là học trò cuối cùng của Kiều Tuệ Hòa, nhưng còn vị Mặc thiếu gia này thì là ai đây?Có điều Thủy An Lạc phát hiện, lúc mọi người nghe thấy cách xưng hô này, sắc mặt liền xấu đi.Đặc biệt là Sở Ninh Dực, mặt anh như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể đưa hai mẹ con cô đi ngay được vậy.Lúc Thủy An Lạc đang tò mò không biết người kia là ai, ánh sáng trướccửa nhanh chóng bị che lấp.
Thủy An Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn.
Vừa trông thấy người mới tới, cô không nhịn được thốt lên một tiếng: "Đàn anh!"Mặc Lộ Túc?Mặc Lộ Túc đang bước vào bỗng hơi sững lại.
Khoảnh khắc anh trông thấy Thủy An Lạc, vẻ mặt bỗng có chút quẫn bách, cứ như một thằng hề đã làm sai chuyện gì đó rồi lại bị người mình thích bắt được vậy.Mặc Lộ Túc đứng trước cửa, bàn tay buông thõng hai bên người hơi nắm lại.Sở Ninh Dực nhíu chặt hai hàng lông mày.
Anh không hề bỏ lỡ ánh mắt tự ti trong giây phút vừa rồi của Mặc Lộ Túc, không khỏi cười lạnh trong lòng.
Một người kiêu ngạo như anh ta, lại vì thích Thủy An Lạc mà để lộ ra thần tình tự ti đến thế sao.Sở Ninh Dực nghĩ vậy, lại cúi xuống nhìn Thủy An Lạc.Còn Thủy An Lạc thì vẫn đang hết sức tò mò nhìn Mặc Lộ Túc.Sở Ninh Dực thấy buồn bực trong lòng, không kiềm chế được khẽ chửi một tiếng.
Chẳng hiểu sao anh lại quên mất chuyện Mặc Lộ Túc cũng sẽ tới đây ngày hôm nay.
Còn tại sao Mặc Lộ Túc lại tới đây thì chỉ có người của Sở gia và Mặc gia mới biết."Đi thôi." Sở Ninh Dực nói rồi đón lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó một tay ôm con, tay còn lại ôm lấy bả vai Thủy An Lạc, định đưa hai mẹ con rời khỏi."Hôm nay là tiệc mừng thọ của Viện trưởng Kiều, Sở tổng định cứ thế mà đi à?"Lúc Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đi qua người Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc bỗng lên tiếng.Vì bất ngờ bị Sở Ninh Dực kéo đi nên Thủy An Lạc bị vấp một cái.
Nghe thấy giọng nói thâm trầm