Sở Ninh Dực cúi đầu hắng giọng, từ chối thừa nhận việc mình đang ghen, nhưng Kiều Nhã Ngyễn nói, nếu ghen thì phải thể hiện ra, không thì ai mà biết được?Nhưng giờ, anh đang bị cô cười nhạo đấy hả?Không ngờ cô lại nói anh bị ai đó nhập mới sợ chứ!"Em nói nhiều thật đấy, đi thôi.
" Sở Ninh Dực nói rồi đập nhẹ một cái vào đầu cô.
"Ha ha! " Tiểu Bảo Bối cười khanh khách nhìn mẹ mình bị đánh, cái tay nhỏ nhấc lên, đúng lúc Sở Ninh Dực thất vọng, bàn tay bé xinh đó liền đập bồm bộp lên mặt ba mình.
Cả Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đều ngẩn ra.
Thế có nghĩa là Tiểu Bảo Bối vừa cười nhạo mẹ mình vừa đánh ba dằn mặt hả?"Ha ha ha! Đúng là con trai ngoan của mình.
" Thủy An Lạc bật cười lớn, sau đó đưa tay qua đón lấy Tiểu Bảo Bối.
Sở Ninh Dực bị ăn một cái tát của con trai, xong lại bị đánh thêm không biết là mấy cái nữa.
Giờ ngay đến cả thằng nhóc này cũng dám đánh anh.
Tuy không mạnh, nhưng rõ ràng là thằng bé đã tát vào mặt anh đấy.
Cái đứa tối nào cũng quét ra đa tìm ba mình, cũng chính là đứa chịu xuống tay đánh ba nó thật.
"Há há! " Tiểu Bảo Bối không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn vỗ tay cười khanh khách.
Trước cửa cách đó không xa, Mặc Lộ túc vẫn đứng đó nhìn Thủy An Lạc đang cười lớn, còn Sở Ninh Dực đang đứng cạnh cô vẫn nhíu mày nhưng không nổi giận nữa.
"Hai người họ xứng với nhau nhỉ.
" Lan Hinh cầm ly rượu đứng dựa vào cửa nhìn người phía bên kia, sau đó lại nhìn Mặc Lộ Túc, "Em chưa bao giờ thấy ai dám đánh lên mặt Sở Ninh Dực cả, cũng chưa từng thấy cậu ấyghen bao giờ.
"Hai tay Mặc Lộ Túc hơi siết lại, nhưng sau đó lại nhanh chóng buông ra.
"Sao lại trở về?""Em muốn xem xem, là người thế nào khiến anh không buông tay được, là người thế nào có thể khiến anh thức trắng đêm viết sổ ghi chép hộ, lại sợ người xem quyển sổ đó không hiểu nên còn cố gắng chú thích rõ ràng lại nữa.
" Lan Hinh nhàn nhạt nói, nhưng trong giọng nói đó mang theo ý giễu