"Đường truyền mạng chỗ mẹ kém quá, thôi nói đi vậy." Long Man Ngân dịu dàng nói.Thủy An Lạc chẳng chút nghi ngờ gì cả, thấy Sở Ninh Dực đi xuống cô liền lóc cóc chạy thẳng lên gác.
Cô nói chuyện với mẹ còn lâu mới để Sở Ninh Dực nghe được.Tất nhiên, Thủy An Lạc cũng không nói cho mẹ cô biết chuyện bút ghi âm, bởi vì cô không muốn để bà lo lắng cho mình, hơn nữa giờ chiếc bút kia cũng bị Sở Ninh Dực lấy đi mất rồi, có nói cũng bằng không.Thủy An Lạc và mẹ cũng chẳng nói chuyện được lâu, hình như bên chỗ mẹ cô có việc gì đó nên cô đành luyến tiếc dập điện thoại.Thủy An Lạc nằm trên giường nhìn cái điện thoại mới của mình, trong danh bạ chỉ có vài số điện thoại ít ỏi mà cô còn nhớ được, thế nên cô đành đăng một dòng trạng thái lên QQ để người khác biết mà chủ động gửi sốđiện thoại cho mình.Xong xuôi đâu vào đấy Thủy An Lạc mới quẳng điện thoại lên giường, chạy đi tìm cậu con trai “mất tích” nãy giờ của mình, giờ này mà không thấy cậu nhóc đâu thì chắc Sở tổng lại bế cu cậu đi rồi.Thủy An Lạc ra ngoài, liếc mắt nhìn xuống nhà nhưng không thấy ai.
Cô nghĩ chắc cũng chỉ ở trong phòng ngủ hoặc phòng làm việc trên lầu này thôi.Thủy An Lạc đi sang phòng ngủ của Sở Ninh Dực, bên trong cũng không có ai, nhìn cách bày biện bên trong, dường như nó chẳng khác gì so với trước lúc cô rời đi cả.
Thủy An Lạc biết, chẳng qua Sở tổng chỉ lười bảo người ta sắp xếp lại thôi, với tính cách của anh ta, một khi anh ta đã quen với cái gì rồi thì cũng chẳng dễ dàng thay đổi được.
Thế nên, đây chỉ là vấn đề về thói quen thôi chứ chẳng liên quan gì tới nhớ nhung hay nhung nhớ gì hết."Nhìn gì thế?" Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi lên liền trông thấy Thủy An Lạc đang đứng ngây người ở cửa phòng anh.Thủy An Lạc hơi cứng người lại, tận sâu trong tâm khảm bỗng dấy lên một cảm giác: Hựm, sao cứ lần nào cô đang nghĩ lung tung là y như rằng lại bị bắt ngay tại trận thế nhỉ?Rõ ràng cô có làm gì đâu!Thủy An Lạc ngượng ngùng cười: "Tôi, tôi tìm Tiểu Bảo Bối.""Thủy An Lạc, mặt cô đỏ lên rồi kìa." Sở Ninh Dực thản nhiên nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối lướt qua cô đi vào phòng.Thủy An Lạc cúi gằm đầu xuống, câu đó sao nghe cứ như đang châm chọc mình thế nhỉ."Chuyện là..." Thủy An Lạc ngấp nghé ngoài cửa không dám bước vào, bởi vì Sở Ninh Dực xưa nay không thích người khác bước vào khu vực riêng tư của anh ta, chuyện gì chứ chuyện này thì cô nhớ rõ lắm.Cô còn nhớ, hồi kết hôn chưa được bao lâu cô từng chạy tới phòng làmviệc của Sở Ninh Dực để gọi anh ta xuống ăn cơm, nhưng lúc đó mới chỉ gõ cửa thôi chứ chưa được sự cho phép của anh ta mà cô đã tiến vào, kết quả lúc đó anh ta liền nổi khùng lên, đó là lần đầu tiên cô thấy Sở Ninh Dực tức giận, cả tháng sau đó cô chẳng dám nói chuyện với anh ta nữa.Anh ta từng nói, cô phải biết học cách tôn trọng người khác.Câu đó lúc ấy không nặng cũng chẳng nhẹ, nhưng lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt cô.Lúc được mới gả vào nhà họ Sở, Sở Ninh Dực đối xử với cô không tính là tốt, nhưng cũng chẳng phải là tệ, thế nên cô thật lòng muốn coi Sở Ninh Dực là chồng mình, một người có thể thành chỗ dựa cho cô.
Nhưng từ sau lần đó, Thủy An Lạc mới hiểu ra rằng, cô quá ngốc, Sở Ninh Dực lấy cô cũng chỉ vì người ta nói bọn họ môn đăng hộ đối mà thôi."Đứng ngoài đó làm gì? Vào đây." Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối vào xe của bé con, quay đầu lại thấy Thủy An Lạc vẫn đang ngấp nghé ngoài cửa thì không khỏi cau mày nói."Không cần, không cần đâu." Thủy An Lạc cười hì hì đáp."Là thế này, tôi muốn hỏi, liệu tôi có thể đến bệnh viện của tập đoàn Sở Thị để thực tập không? Vì không có báo cáo thực tập thì trường không cho tốt nghiệp."Hàng lông mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lại: "Cô tính đứng mãi ngoài đấy nói chuyện hả?"Sự e dè một cách thái quá của Thủy An Lạc tự dưng khiến Sở Ninh Dực cảm thấy bực bội.Thủy An Lạc tuy bước vào phòng nhưng vẫn đứng dựa sát vào bức tường cạnh cửa: "Vị trí nào ở bệnh viện cũng được."Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang cầm