Tuy được đã được sơ cứu nhưng do vết thương quá nặng nên đứa bé đãđược chuyển đến bệnh viện trong thành phố, còn bọn họ vẫn phải tiếp tục ở lại cứu trợ.
Đưa đứa bé đi xong, Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn đồng hồ, một lát sau mới nói: "Cũng không còn sớm nữa, hai đứa mau đi nghỉ ngơi đi, mai theo các bác sĩ trao đổi về đi.
”"Tại sao ạ?" Kiều Nhã Nguyễn vội nói: "Đàn anh, bọn em còn chưa tìm được ý nghĩa của cuộc đời này mà.
"Mặc Lộ Túc khẽ cười: "Em muốn tìm ý nghĩa cuộc sống gì hả?"Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trong mưa.
Cô đang nghĩ xem liệu có nên cắt đứt hết quan hệ với Kiều Nhã Nguyễn hay không đây, nhục mặt quá đi mất.
"Phàm là người đều phải có ý nghĩa tồn tại chứ, anh xem! ""Khụ! " Ngay lúc Kiều Nhã Nguyễn mở miệng thì Thủy An Lạc không nhịn được nữa mà ho khan một tiếng, rồi lại nói: "Em vào trước đây, hai người cứ từ từ thảo luận về ý nghĩa cuộc đời đi nha.
"Thủy An Lạc vừa nói vừa nháy mắt với Kiều Nhã Nguyễn.
Cô bạn lập tức ra dấu ok với cô, rồi nhìn Thủy An Lạc vào trong.
Sau khi quay lại lều, Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn hai người đang nói chuyện bên kia, khóe miệng hơi cong lên, cô mới là người hy vọng Kiều Nhã Nguyễn có được hạnh phúc nhất.
Thấy Kiều Tuệ Hòa đang nghỉ ngơi ở đó, Thủy An Lạc cầm một chiếc áo khẽ choàng lên vai bà rồi ngồi xuống bên cạnh.
Nếu như Kiều Tuệ Hòa làm như này là để chuộc tội, vậy bà chuộc mấy chục năm như thế chắc cũng đủ rồi chứ nhỉ.
Trước kia Thủy An Lạc nghĩ, dù họ có đi cứu nạn thiên tai thì cũng chỉ làở trong lều cứu người mà thôi, nhưng bây giờ chính mình là người trong cuộc rồi mới biết, hóa ra mọi chuyện chẳng giống như cô nghĩ gì cả, huống hồ Kiều Tuệ Hòa còn lớn tuổi như vậy nữa.
Thủy An Lạc ngồi cạnh Kiều Tuệ Hòa suốt, thỉnh thoảng lại giúp bà đuổi đi mấy con muỗi.
"Thật không thể hiểu nổi, người nhà Sở Gia có ai thật sự yếu đuối sao? Có nhất thiết phải dựa vào việc kết thông gia không? Đã thế còn là cuộc hôn nhân mà người ta không đồng ý nữa chứ.
" Thủy An Lạc khe khẽ thở dài.
"Thế cô thì sao, sao lúc đó lại muốn kết thông gia với Sở