Cả người Mặc Lộ Túc căng cứng, chú ý đến nhất cử nhất động của Thủy An Lạc.Thủy An Lạc từ từ di chuyển về phía trước, nhưng cành cây lại ngày một nhỏ, ngay cả ngồi cũng rất khó để giữ được thăng bằng huống chi lại còn phải giữ vững dưới cơn mưa tầm tã như thế này."Bé con à, đừng sợ." Giọng Thủy An Lạc hơi run run."Bác sĩ Thủy, không thể tiến tới phía trước được nữa đâu." Người đứng trên bờ bỗng hô lớn, bọn họ nghe thấy tiếng cành cây bắt đầu nứt gãy rồi.Thủy An Lạc khom người xuống hết mức có thể, đến nỗi cơ thể cô tạo thành một đường thẳng so với cành cây.
Lúc này cơ thể mềm dẻo nhờ việc học múa từ nhỏ cuối cùng cũng phát huy tác dụng, cô cố gắng vươn tay chạm đến đứa bé kia.Mưa lớn trút lên lưng Thủy An Lạc, từng hạt mưa đập vào người khiến cô đau rát.Đứa bé kia vẫn gào khóc, có điều tiếng khóc đã trở nên khản đặc."Bé con đừng sợ, cô sẽ đưa con lên ngay thôi." Thủy An Lạc cố gắng cười dịu dàng để giúp đứa bé kia giảm bớt được phần nào nỗi sợ.Đứa bé run rẩy, cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cành cây.
Ai cũng có thể thấy cơ thể đứa trẻ đã suy kiệt lắm rồi.Chỗ Thủy An Lạc dừng lại có hơi xa một chút.
Cô cố gắng hết sức cũng không thể nào với được đến tay của đứa trẻ.
Thủy An Lạc lại cố gắng bò về phía trước thêm một chút nữa khiến tiếng cành cây nứt gãy sau lưng lại càng rõ ràng hơn."Lạc Lạc, em đứng lại!" Mặc Lộ Túc hét toáng lên, trong giọng nói đã xen lẫn cả sự sợ hãi.Vì cành cây hơi gãy nên Thủy An Lạc và đứa bé hơi chùng xuống một chút.
Chờ cành cây ổn định lại cô mới cười nói."Anh à, em không đứng được, giờ chỉ có thể bò được thôi!" Thủy An Lạc cũng thấy tự phục mình, đến giờ mà cô còn có thể đùa như thế được, nhưng cũng nhờ đó mà cuối cùng cô cũng đã có thể chạm vào được đứa trẻ."Con rướn lên một chút được không, đừng sợ, cứ rướn lên đây, về gần phía cô một chút!" Thủy An Lạc vừa nói